LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 88

Nhiều năm về sau, có một khúc ca. Tên khúc ca đã nhạt nhòa,

trong bài có một câu hát như sau: “… Một trang lịch sử chưa viết
hết, bút gác trên nghiên sớm đã cứng khô… Nói cái gì sống chết
miên man, cái gì tháng năm đằng đẵng… Mối ái tình vàng chữ đỏ
trang…

Phải - “mối ái tình vàng chữ đỏ trang…” - cứ như vậy được ép vào

một trang giấy mỏng manh, cứ như vậy chìm vào những biến thiên
của hai chữ địa danh giản đơn kia sao?

Luôn có người không cam lòng sa vào mấy thứ như tình si ai

luyến trong nhân thế, giãy giụa, vật lộn nhưng cứ thế bị lịch sử ép
thành không làm sao được. Thế là lại xuất hiện một tác giả, hao
chút tâm huyết, hà một hơi lên cây bút sớm đã khô cứng gác trên
nghiên. Mực đã đông trong nghiên, dưới cái hà hơi này tựa hồ lại có
một luồng sức sống chưa từng tắt hẳn từ từ lan tỏa, bắt đầu từ
trang sử thời Tống, hóa thành nét chữ thẳng thớm, một lần nữa
khơi lại mùa đông Mạt Lăng và những người không cam chịu chìm
đắm trong “mối ái tình vàng chữ đỏ trang” của một niên đại xa xôi
khuất bóng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.