LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 184

Nam tử đem nàng đặt ở phía dưới như không nghe thấy,bưng lên một

chén hoa sanh đen sì sì: “Uống thuốc!”

“Thả ta đi!”

“Uống thuốc!”

“Thả ta đi! Ô...... Ô......”

Diệp Hòa giãy dụa bỗng dưng cảm thấy trước mắt tối sầm,hơi thở của

người nọ thật gần,đôi môi dán lên một vật thể mềm mại ấm áp mang theo
lực không cho kháng cự,gắn bó như môi với răng,dòng thuốc đắng nghét
cũng theo đó mạnh mẽ rót vào miệng.

Khi Diệp Hòa kịp phản ứng hắn đã rời đi,khuôn mặt đỏ rần,giận đến cả

người run rẩy: “Ngươi...... Ngươi tên khốn này!”

Đôi môi của Kỳ Mạch đỏ sẫm ướt át,hai tròng mắt u ám nhìn nàng,thanh

âm bị đè nén mà khàn khàn,giọng nói mang theo nồng đậm cảnh cáo:
“Nàng không nên thử khiêu khích ta.Nếu không bổn vương còn có thể khốn
kiếp hơn.”

Nghe thấy,Diệp Hòa không dám lên tiếng,tuy giận đến nghiến răng

nghiến lợi bất quá trên người nàng có vết thương đán không lại hắn,đành
phải thu liễm tính tình nén giận.

Kỳ Mạch khẽ mỉm cười,khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ gian tà,bưng lên chén

thuốc hỏi: “Nàng uống tự mình uống hay muốn ta mớm?”

Nhớ tới mới xúc cảm mềm mại trên môi vừa rồi,mặt lập tức tụ máu,trong

mắt lóe lên giận giữ nhưng lại không biết làm sao,rốt cuộc nhận lấy chén
thuốc đem chất lỏng đắng khổ sổ uống một hơi cạn sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.