Trong mắt nam tử xẹt qua tia giận dữ,khom lưng đưa tay giơ lên người
nàng,một tay kia đặt lên mắt nàng.Trong nháy mắt Diệp Hòa muốn phản
kháng lại nghe thấy hắn lạnh giọng uy hiếp: “Chớ lộn xộn,bút kẻ lông mày
này dùng huyền mực Đại Thạch tạo ra,một khi họa lên sẽ rất khó tẩy.Nếu
không cẩn thận vẽ thành nhất mi đến lúc đó nàng đừng trách ta.”
Đương nhiên Diệp Hòa cũng là người thích đẹp,tự nhiên không muốn
biến thành “nhất mi”,lập tức thu hồi móng vuốt an phận ngồi im.
Kỳ Mạch cười đắc ý,giơ tay lên ở trên lông mày của nàng tinh tế miêu
tả,khi hạ bút đều cẩn thận trân trọng,đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên,mắt
không chớp,thần sắc trên mặt ôn nhu chưa từng có.
Một lát sau,rốt cục vẽ tốt hai bên lông mày,Diệp Hòa như trút được gánh
nặng thở phào nhẹ nhỏm,nhưng lúc giương mắt nhìn lại thấy nam tử trước
mặt bình tĩnh chăm chú nhìn nàng như đang thất thần.
Diệp Hòa có chút khẩn trương: “Có chuyện gì? Xấu lắm sao?”
Kỳ Mạch lắc đầu: “Đẹp ….rất xinh đẹp nhưng còn thiếu một chút.”
“Thiếu gì?”
Không nói một lời Kỳ Mạch xoay người sang chỗ khác,từ trong tủ quần
áo bên cạnh lấy ra một hộp gấm nho nhỏ,nhẹ nhàng mở ra liền thấy trong
đó đặt một đôi khuyên tai ngọc bích mạ vàng,màu sắc không tiên diễm chói
mắt,kiểu dáng cũng không phải lộng lẫy cao quý nhưng không biết dùng
chất liệu gì ngọc thạch phía trên tản ra nhàn nhạt ánh sáng,tràn ngập đủ loại
màu sắc đẹp không sao tả xiết.
Diệp Hòa chưa từng thấy qua khuyên tai đẹp đến vậy,nghi ngờ hỏi:
“Trong phòng ngài sao lại có trang sức của nữ tử?”