LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 24

Diệp Hòa lại không có tâm để thưởng thức,nàng dựng thẳng sống lưng
đứng trong băng tuyết lạnh sắp chết rét đến nơi.

Gần đến nơi một gã canh giữ ở cửa lều ngăn lại hắc y nhân nói: “Chủ tử

còn chưa tỉnh ngủ.”

Hai gã hắc y nhân áp giải Diệp Hòa tới đây gật đầu,lẳng lặng đứng ở cửa

lều tận trung bổn phận thị vệ.

Cho nên chỉ đứng thôi đã đứng suốt một canh giờ,đang ở Diệp Hòa cảm

giác mình sắp biến thành tượng đá,mới có một cô nương thân hình nhỏ
nhắn dung mạo ngọt động lòng người từ trong lều vải đi ra,thấy gương mặt
đen thui của Diệp Hòa cảm thấy ghen ghét liếc nàng một cái,lạnh lùng nói:
“Vương gia gọi ngươi đi vào.”

Trong lều vải lớn được bố trí hết sức tinh sảo,màn lụa lộng lẫy bằng gấm

rũ xuống giường lớn gỗ lim,trên trường án bày biện giấy bút cùng nghiên
mực,bàn tròn bên cạnh có chút ít cao điểm cùng nước trà,ghế dựa phủ da
thú dày,nghiễm nhiên giống một gian phòng ngủ đơn giả.Bốn phía lều bày
mấy chục chậu than sưởi ấm làm không khí bên trong trở nên ấm áp chứ
không lạnh rét như bên ngoài.

Khiêm tiểu vương gia mặc cẩm bào khoác áo lông,buồn chán xoa xoa

một vật thể màu xanh biếc tựa người lên chiếc ghế phủ lông gấu như mới
vừa tỉnh ngủ không lâu,mái tóc đen óng tùy ý xõa dài,tròng mắt tiết lộ mệt
mỏi giấc ngủ chưa đầy,sắc mặt tái nhợt như nhiễm bệnh,dưới sống mũi
nhọn xinh đẹp tuyệt trần mũi là đôi môi đỏ dị thường,thỉnh thoảng nhẹ ho
khan hai tiếng,lông mi dày rậm theo đó rung động.

Diệp Hòa theo cô nương dung mạo điềm mĩ đi tới,đây là lần đầu nàng

nhìn thấy thiếu niên dễ nhìn như vậy,trong hoảng hốt còn tưởng rằng mình
nhìn thấy thần tiên,áo lông thuần trắng,mi mục như họa,đôi mắt đen lấp
lánh như mực,đôi môi lại như thoa son,hoàn toàn không giống người phàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.