LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 267

Diệp Hòa cứng người,trong lòng không nhịn được cay đắng,thanh tịnh?

Suốt ba năm không có một người để nói chuyện cũng không có thể ra khỏi
hậu viện nhỏ bé,mà chỉ có thể nhìn vào căn nhà gỗ đơn sơ cùng khu rừng
trúc ảm đạm,cuộc sống như thế rốt cuộc là thanh tịnh hay tịch mịch.

Nhận thấy cả người nàng cứng ngắc,bát gia lắc đầu cười khẽ,an ủi:

“Nàng không cần khổ sở làm gì,sinh ra ở đế vương vốn như thế,hoàng cung
lại càng là nơi không có tình cảm,thắng làm vua thua làm giặc,ta bây giờ
còn sống đã rất tốt rồi.Khi còn bé phụ hoàng từng bảo ta phải học cách tàn
nhẫn lạnh nhạt,một lần có người tiến cống một con chó ngao tuyết trắng
cho ta làm bạn chơi, suốt cả hai năm nó thường cùng ta ăn cùng ta ngủ.Dần
dà tình cảm giữa ta và nó trở nên sâu nặng,nó bị bệnh nhẹ ta cũng khẩn
trương lập tức triệu thái y đến xem,nó đối với ta rất trung thực tín nhiệm,vô
luận đi tới chỗ nào nó cũng như hình với bóng theo sát ta.Đến một ngày
nọ,phụ hoàng đưa cho ta một thanh đao sắc bén,đem ta cùng chó ngao nhốt
trong một căn phòng nhỏ,muốn ta đích thân giết nó.”

Diệp Hòa lo lắng hỏi: “Sau đó thế nào?”

“Sau đó,sau đó ta không đành lòng hạ thủ,phụ hoàng đem ta cùng chó

ngao kia nhốt bên trong hai ngày,không cho cái ăn cũng không cấp nước
uống,còn nói khi nào ta giết nó thì lúc đó mới thả ta ra ngoài.Hai năm
chung đụng,chó ngao kia là ta một tay nuôi lớn,cũng đã sớm đem nó như
bằng hữu,ta ném cây đao đến một góc,đói bụng đến khóc lớn cũng không
chịu giết nó.Nhưng chó ngao tữa như quá đói,ở buổi sáng ngày thứ ba nó
bổ nhào về phía ta,một ngụm cắn lấy trên cánh tay của ta,ta lúc ấy kinh
ngạc quên mất khóc thành tiếng,ý thức cuối cùng chính là đau đến hôn mê
bất tỉnh

Diệp Hòa nghe mà đau lòng,lo lắng bật thốt lên: “Chó ngao kia muốn ăn

ngài?Vậy ngài thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.