LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 265

miệng,nhưng khi khép lại hàm răng mới phát hiện bánh bao này vô cùng
cứng,dùng không ít khí lực mới cắn xuống một ngụm,đến khi nhai trong
miệng lại giống như đá nhỏ vỡ vụng,ngay cả nuốt xuống cũng khó
khăn,chứ đừng nhắc đến mùi vị của nó.

Nhưng Bát gia lại như không biết vị,sắc mặt bình thường không nhanh

không chậm,chậm rãi ăn xong bánh bao,lúc ngẩng đầu thấy bánh bao trong
tay Diệp Hòa còn hơn phân nửa,như nhớ ra cái gì đó,đưa tay cầm qua bánh
bao trong tay nàng,đưa tới một đôi đũa gỗ,ánh mắt nhìn nàng thân thiết nhu
hòa,thấp giọng nói: “Đừng mãi ăn bánh bao,dùng bữa đi.”

Diệp Hòa âm thầm cảm khái y thật tỉ mỉ nhưng lại không thích cái tính

kén ăn của mình,do dự một lát lại thấy Bát gia đem bánh bao nàng vừa cắn
qua bỏ vào miệng mình,phía trên bánh bao còn in rõ dấu răng của
nàng,thậm chí còn mang theo ẩm ướt tu nhân.Nhưng Bát gia đưa vào đôi
môi mỏng một cách tự nhiên,từng ngụm nuốt vào,không mất tự nhiên hay
quẫn bách.

Thế nhưng chẳng biết tại sao mặt Diệp Hòa lại nóng lên.Tú Thiểu Thược

đã từng ăn đồ nàng cắn qua,có lẽ vì hắn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi,
trong lòng Diệp Hòa cũng không cảm thấy khác thường.Mà bây giờ đổi
thành nam tử trưởng thành như Bát gia, Diệp Hòa lại có phần ngượng
ngùng,không dám nhìn tới màu sắc của đôi môi ấy,vùi đầu kẹp lên thức ăn
trên bàn.

Trên bàn rau cỏ đậu hủ cùng khổ qua tất cả đều mùi vị nhạt nhẽo không

có chút nước béo,bất quá so với bánh bao thì dễ ăn hơn nhiều.Diệp Hòa
thật sự đói bụng,một hơi đem ba món chay ăn một cách hùng hổ khí thế.

Diệp Hòa đặt đũa xuống,lại thấy ánh mắt Bát gia quét qua trên bàn,ngay

sau đó theo bản năng đưa tay xốc lên chiếc đũa,ăn đồ còn thừa lại trong
mâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.