LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 312

“......”

Giọng nói của Diệp Hòa ba hồi ôn nhu, ba hồi tức giận mắng to, ba hồi

nói lắp không mạch lạc tiết lộ nàng rất lo sợ.Cho đến hôm nay nàng mới
phát hiện thì ra đã đem nam nhân mà nàng luôn trốn tránh trở thành một
phần quan trọng, chỉ cần nghĩ đến hắn chết sẽ làm nàng mất hết lý trí.

Cũng may qua một lúc lâu, nam nhân sắc mặt trắng bệch rốt cuộc chậm

rãi mở mắt.Diệp Hòa thở phào một hơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng, lúc
này nàng mới phát hiện trên sống lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.Đôi mắt đen
nhánh như mực của nam nhân nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi cười nói:
“Xem ra khổ nhục kế này rất hữu dụng.”

“Ngươi mới vừa rồi......” Diệp Hòa kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn, con

ngươi đã khôi phục mấy phần tỉnh táo, cũng không còn hộc máu, trên mặt
lại còn mang theo nụ cười.

Nam nhân nhíu mày, không hề xấu hổ thẳng thắng nói: “Mới vừa rồi chỉ

là giả.Một kiếm kia đâm vào không sâu đối với ta mà nói chỉ là vết thương
nhẹ thôi.Nhưng có thể khuyếch đại dụ được nàng cũng coi như bị thương
có giá trị.”

Nhớ tới phản ứng nức nở bối rối muốn khóc của mình, Diệp Hòa giận

không kềm được: “Cái tên khốn này! Đùa như vậy rất vui sao?”

Lúc này,vị vương gia thân phận tôn quý không thèm so đo chuyện mình

bị gọi là tên khốn, trầm tĩnh nhìn Diệp Hòa, thấp giọng nói: “Nếu không
leo lên chỉ sợ ta và nàng thật phải chết ở chỗ này đấy.”

Diệp Hòa giật mình hỏi lại: “Leo lên?”

“Nơi này cách đỉnh núi bất quá mấy trăm trượng, cả vách đá đều giăng

đầy dây mây, trước đó không phải lúc rơi xuống ta bị thương khiến cho
động tác chậm chạp, không thì đã có thể tiếp xúc bắt lấy dây mây, bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.