LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 392

Tú Thiểu Thược: “......”

Tuy có chút buồn bực Tú Thiểu Thược vẫn lạc quan an ủi: “Không sao,

Hòa Hòa, chờ hắn nhận ngân phiếu trở lại, chúng ta nghe hắn kể chuyện
cũng không muộn.”

Cho nên bọn họ chờ a chờ…ngân phiếu rốt cục phát xong, đám người

xếp hàng cũng dần dần tản đi. Mà vị Hồ tiên sinh kể chuyện dân gian kia
khuôn mặt tươi cười xoay người đi ngược hướng cây ngô đồng, Tú Thiểu
Thược vội vàng tiến đến ngăn cản, không giải thích được hỏi: “Lão tiên
sinh, sao ngươi không kể nửa rồi?”

“Lão hủ mỗi tháng ra đây kể chuyện vì để nuôi sống cả nhà, hiện tại có

tấm ngân phiếu này một năm nửa năm sau xem ra ta không cần ra đây kể
chuyện nửa rồi.” Hồ tiên sinh nói xong ngay cả gian hàng cũng không cần,
vui như điên cầm ngân phiếu chạy ù về nhà.

Tú Thiểu Thược buồn bực giậm chân còn Diệp Hòa cười đến suýt nữa

thở không nổi.

“Hòa Hòa, nàng chịu cười rồi, nàng cười rồi a!” Bỗng nhiên Tú Thiểu

Thược kích động thét ầm trời, đôi mắt hoa đào lóe sáng nhìn nàng.

Diệp Hòa nhất thời sửng sốt, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười, đúng

vậy, nàng cười rồi. Kẻ dở hơi Tú Thiểu Thược này muốn nàng nghe Hồ
Tiên sinh kia kể chuyện chọc nàng cười sao? Hiện tại mặc dù không nghe
được nhưng nàng đúng là đã cười.

Tú Thiểu Thược, cám ơn ngươi.Cám ơn ngươi cố gắng chọc ta vui vẻ,

cám ơn ngươi đã tốt với ta. Nhìn gương mặt tuấn mỹ âm nhu xinh đẹp tuyệt
trần, Diệp Hòa trong lòng yên lặng nói.

………

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.