LOẠN THẾ THỊNH SỦNG - Trang 67

Thấy không có người trả lời nàng,Diệp Hòa đang muốn cau mày lại nhìn

thấy có người từ chiếc xe ngựa không xa đi xuống,người nọ được một hán
tử áo đen dìu lấy nhưng vẫn xuống đặc biệt chậm,đầu tiên chậm rãi lộ ra
một chân,từ từ cúi người ngay sau đó một cây gỗ lim chế thành quải trượng
chống trên mặt đất,cuối cùng một chân khác mới vô lực rơi xuống.Có
người đỡ,người nọ rốt cục xuống xe đứng trên mặt tuyết,khoát tay áo ý bảo
không cần đỡ.

Một chân có thể đứng thẳng một chân khác lại như không có lực phải

dựa vào quải trượng mới có thể đứng thẳng.Diệp Hòa chăm chú nhìn
lại,người nọ là một vị công tử trẻ tuổi,tuổi chừng hai mươi,mái tóc dùng
trâm cố định,trường sam màu xanh thanh tân lại tuấn dật không nhiễm một
hạt bụi.Chỉ là nhìn kỹ lại ngũ quan của hắn tuy không vô cùng xuất chúng
nhưng bạn tinh tế thưởng thức thì càng nhìn càng thuận mắt,càng nhìn càng
đẹp mắt,thần thái của hắn rất hòa nhã,cả người tản ra một cổ phong độ nho
nhã của người trí thức,mặc dù thân tàn tật phải dùng quải trượng nhưng vóc
người cao ngất như bạt nhược chi lan,thưởng tâm duyệt mục.

Công tử trẻ tuổi nhìn một chút thiếu nữ tựa tại xe ngựa,ngay sau đó đem

ánh mắt rơi vào trên người Hình Lôi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm,chỉ dừng
lại một giây rồi chống quải trượng hướng thiếu nữ đi tới.

Nhìn Diệp Hòa đứng im nhìn công tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh

chống quải trượng chậm rãi đến gần,trên mặt còn mang theo nụ cười quan
tâm: “Nàng thế nào rồi?”

Diệp Hòa trong lòng cảm thấy rất ấm áp,vẻ mặt nhất thời cũng trở nên

nhu hòa kinh ngạc nhìn chắn,khẽ gật đầu một cái.Trong tiềm thức nhớ được
trong lúc hôn mê nàng vẫn có chút lý trí,lúc ấy mơ hồ biết có người canh
giữ ở bên cạnh nàng,còn hỏi nàng thế nào rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.