LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 106

ho, nuốt xuống, đoạn đặt dĩa xuống bàn một cách cẩn thận. “Này, Kirk...”

Điện thoại reo vang, và Sandy nhấc lên. “Kirk nghe đây,” cô thông

báo. Lắng nghe một lát, cô quay lịch để bàn, lật các trang. “Không,” cô nói.
“Không, lúc ấy tôi không gặp được.” Một khoảng dừng nữa, và cô giở lại.
“Ngay bây giờ á?” Cô nheo mắt, nhìn đồng hồ, liếc đĩa thức ăn vẻ tiếc nuối,
cuối cùng nói. “Bảo họ tôi sẽ qua.”

Cô gác máy. “Thư ký của Aaron Fields. Theo lịch thì tối nay em sẽ

qua Kênh 5 để lọc các băng ghi hình của họ lấy đoạn nhim có thể sử dụng
cho tiểu sử của Harcourt. Nhưng James có việc phải hủy, có điều giờ anh ấy
đang ở đấy, và cả anh ấy lẫn Fields đều rảnh, nên...”

“Nên một lần nữa, em không được ăn trưa.” McCade quan sát Sandy

tô lớp son môi mới.

“Còn hơn là mạo hiểm gặp mà không có James.” Cô đóng gương trang

điểm vào. “Em thà nhịn ăn trưa mỗi ngày còn hơn là phải một thân một
mình gặp Aaron Fields.”

“Em chưa kể cho anh vì sao em không ưa gã ta.”

“Ba năm trước gã mời em ăn tối.” Tay Sandy đặt lên nắm cửa. “Em

ngu ngốc đồng ý, và gã coi thế là hưởng ứng cho cả phần còn lại của buổi
tối. Việc đó, kết hợp với vẻ duyên dáng siêu phàm và tài sử dụng tiếng Anh
quyến rũ của gã, đã đưa gã lên đầu danh sách mười người em cần tránh trên
thế giới.”

McCade gật đầu. “Một lúc nào đó có nhiều thời gian hơn,” anh nói,

“em có thể kể cho anh chuyện thật sự đã xảy ra.”

Làm sao anh biết vẫn còn nữa? Sandy biết McCade không thể đọc suy

nghĩ của cô được. Nếu có thì anh đã biết cô nghĩ về anh ra sao, và đã rời
khỏi thành phố lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.