LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 105

“Tại sao?” McCade hỏi một cách nghiêm túc. “Em đã xây dựng môi

trường làm việc rất tốt ở đây, Sandy. Rất tự nhiên, thân thiện và dễ chịu.
Em cho phép nhân viên xả hơi, làm việc trong không khí tự do. Em không
nghĩ rằng họ sẽ làm điều tương tự cho em sao?”

Anh với qua bàn và bắt đầu lấy đầy đĩa món sa lát gà, rau diếp và một

lượng lớn rau củ cắt nhỏ. Anh đặt nó xuống trước ghế cô, đoạn chỉ vào.
“Ngồi xuống.”

Sandy chậm rãi ngồi xuống.

“Ngoài ra, món tiền cược liên quan đến việc họ nghĩ khi nào anh sẽ

cầu hôn chứ không phải việc chúng ta làm gì đâu.” McCade nhún vai. “Anh
đoán họ cho rằng đấy là việc tất yếu.”

“Nhân viên của em nghĩ rằng chúng ta sẽ kết hôn á?”

“Frank hứa chi cho anh một nửa món cược nếu anh cầu hôn em vào

ngày cậu ta đã chọn,” anh nói giữa những miếng nhồm nhoàm sa lát. “Với
mười đô trên một đầu người thì sẽ là một trăm cho cậu ta, một trăm cho
anh. Vì vậy hai tuần nữa, tính từ ngày thứ bảy, anh sẽ cầu hôn em, được
chứ?”

“Chúa ơi, McCade.” Sandy đang dùng nĩa nghịch món sa lát gà,

nhưng lúc này cô đặt chiếc nĩa nhựa xuống và cau mày. “Anh lãng mạn như
ngói ấy.”

Anh nhăn nhở. “Chỉ muốn cảnh báo em thôi.”

“Và anh sẽ làm gì nếu em nói ‘vâng’?” Cô trừng trừng nhìn anh. “Anh

thật sự sẵn lòng mạo hiểm đời mình với em chỉ vì món tiền trăm đô hả?”

Đây rồi, McCade nghĩ. Sẽ không có lúc nào tốt hơn để bảo nàng rằng

anh yêu nàng. Nhưng ngôn từ bỗng nhiên như mắc kẹt trong họng anh. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.