LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 8

thư giãn sau ba tháng quay phim quần quật trong rừng nhiệt đới khắc
nghiệt, thế mà phút sau anh đã rú ga trên đường cao tốc đi về Phoenix, với
những thứ mang theo chỉ là chiếc máy quay, một cặp đồ lót với áo phông
nhồi trong túi hành lý thôi sao?

Hay anh sẽ bảo Sandy rằng ở Los Angẹles, đột nhiên cả cuộc đời anh,

cả sự tồn tại của anh trở nên vô định và hư ảo đến nỗi anh suýt phát hoảng,
không thể nhớ được một giây phút hạnh phúc nào trong năm qua - hạnh
phúc thật sự ấy?

Nhưng rồi anh nhớ đến chuyến đi tới sở thú Phoenix cùng Sandy vào

lần cuối ở thành phố. Lúc ấy anh đã hạnh phúc. Thực ra McCade đã hạnh
phúc suốt chuyến thăm hai tuần của mình. Họ đã dành trọn hai ngày xem
hết phim này đến phim khác - vào rạp chiếu phim phức hợp ngay khi nó
mở suất chiếu đầu, và ở đó đến khi rạp đóng cửa, xem liền sáu phim khác
nhau, sống bằng bỏng ngô, soda và kem. Họ cũng đã cuốc bộ ra ngoài sa
mạc tìm rắn chuông nhỏ và thỏ rừng tai to như hai đứa trẻ đến từ đường
phố New Jersey đương đầu với sự hoang dã của Arizona. Họ đã cười đến
đau cả bụng.

Sandy là bạn thân nhất của anh, là bạn tâm tình, là hòn đá tảng giữ anh

khỏi ngụp nơi cát lún.

Sandy xinh đẹp rạng ngời với nụ cười e lệ và đôi mắt xanh trong nhất

anh từng thấy. Sandy thông minh, lộng lẫy và tài năng, nhưng hoàn toàn
không nhận biết được những điều đó trong chính bản thân mình. Cô không
tự kiêu, không hề biết mình đặc biệt nhường nào. Khi nhìn vào gương,
Sandy vẫn chỉ thấy một cô bé vụng về mặc quần áo không vừa cỡ, cô bé
sống trong khu ổ chuột ở vùng ngoại ô thịnh vượng của thành phố New
York, nơi lũ học sinh cấp ba phải xem bạn được bố mua cho loại xe gì rồi
mới quyết định có chơi với bạn hay không. Nhưng Sandy không có bố, và
mẹ cô còn không thể mua xe cho chính mình chứ đừng nói là mua cho
Sandy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.