LỜI ANH MUỐN NÓI - Trang 97

Cô nhấc đầu lên nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên bàn cạnh giường. “Ôi

trời ơi,” cô nói khi biết đã mấy giờ. “Ôi không! Em có buổi họp lúc tám
giờ!” Cô túm chăn lên ngực, kéo theo nó khi rời giường chạy vào nhà tắm.

“McCade!” cô gào qua tiếng nước chảy của vòi sen. “Em muộn quá

rồi. Anh lấy gì cho em mặc với?”

McCade mở tủ quần áo và chằm chằm nhìn giá đồ treo ở đó. Mặc gì

đây? Chiếc váy hè in hình những đóa hoa xanh xinh xắn anh đã đặt hàng
cho Sandy qua catalogue đang treo giữa đám quần áo. Nó mới đến hôm
qua, để trong gói hàng đặt trước cửa nhà Sandy khi họ về nhà buổi tối.

Chiếc váy không tay sẽ khiến cô trông như thiên thần.

Nhưng McCade với tay lấy cái chân váy cùng áo vest màu xanh biển,

là ủi phẳng lì. Không có lý gì để Sandy trông như thiên thần hết. Nhất là
khi cô đã lên kế hoạchtiến hành cảnh quay cuối ở văn phòng Harcourt - và
văn phòng Vandenberg - chiều nay.

Anh đặt bộ váy áo lên giường ngay khi cô lao vào phòng ngủ. Nước

nhỏ giọt từ tóc cô, khăn tắm quấn quanh người.

“McCade, chiều nay trời phải nóng tới bốn sáu độ ấy,” cô phàn nàn

khi thấy bộ cánh anh đã chọn. “Anh đùa đấy à. Em sẽ không mặc áo dài tay
đâu.” Cô lấy chiếc váy mới khỏi tủ. “Hơn nữa, hôm nay em muốn mặc
đẹp.” Vừa nói cô vừa đẩy anh ra khỏi phòng.

“Tại sao?” anh hỏi.

Tại sao á? Cô định đóng cửa, nhưng khựng lại, ngước nhìn anh. Vì cô

muốn McCade để ý đến mình. Cô ngó đám nước nhỏ giọt từ tóc xuống sàn.
“Vì em nghĩ hôm nay James sẽ mời em ăn tối.”

“Anh có chuyện phải cho em hay,” McCade nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.