LỜI CẦU HÔN MÙA ĐÔNG (DEVIL IN WINTER) - Trang 131

Chương 10

Lúc Evie quay trở lại phòng cha nàng vào buổi tối, nàng biết ngay lập tức
rằng đây là lúc ông ra đi. Nước da ông trắng bệch như sáp, đôi môi chuyển
màu xanh khi hai buồng phổi đau đớn ghê gớm của ông không còn đủ khả
năng để hít vào khí oxi nữa. Nàng ước gì mình có thể hít thở cho ông. Cầm
lấy hai bàn tay mát lạnh của ông trong tay, nàng chà sát lên những ngón tay
ông như thể nàng có thể truyền hơi ấm cho chúng, và nàng chăm chú vào
gương mặt ông với một nụ cười không thay đổi. “Papa,” nàng thì thầm,
vuốt mái đầu bạc của ông. “Nói cho con biết phải làm gì đi. Nói cho con
biết cha muốn gì.”

Ông nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng yêu thương trong khi môi ông, tóp
lại trên gương mặt nhăn nheo, cong lên thành một nụ cười đáp lại. “Cam,”
ông thì thầm.

“Vâng, con sẽ cho người gọi anh ấy.” Evie để cho những ngón tay kích
động của nàng vuốt lên tóc ông. “Papa,” nàng hỏi nhẹ nhàng, “có phải Cam
là anh trai của con không?”

“Àààààà,” ông thở dài, đuôi mắt nhăn lại, “Không phải, bé con. Rất muốn
điều đó. Thằng bé ngoan...”

Evie cúi người hôn lên hai bàn tay yếu ớt của ông, và rời khỏi giường. Nàng
đi vội tới giật dây chuông vài lần, và một cô hầu xuất hiện với sự nhanh
nhẹn khác thường. “Vâng, thưa phu nhân?”

“Mời anh Rohan đến đây,” Evie nói, giọng nàng chỉ run rẩy một chút. Nàng
ngừng lại và suy xét việc gọi cả Sebastian đến...nhưng cha nàng đã không
cho gọi anh. Và ý nghĩ về sự hiện diện lãnh đạm lạnh lùng của Sebastian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.