LỜI CẦU HÔN MÙA ĐÔNG (DEVIL IN WINTER) - Trang 135

“Anh sẽ lo hết những việc đó,” Sebastian nói điềm tĩnh. “Chúng ta sẽ đóng
cửa câu lạc bộ. Anh sẽ lo việc thu xếp lễ tang. Anh có nên gửi tin cho một
trong những người bạn của em không?”

Evie lắc đầu ngay lập tức. “Nó sẽ đẩy họ vào một tình thế khó khăn. Và em
không muốn nói chuyện với bất cứ ai.”

“Anh hiểu.”

Sebastian ở lại với nàng cho đến khi nàng đã uống cạn ly rượu thứ hai.
Nhận ra anh đang chờ một tín hiệu nào đó từ nàng, Evie đặt ly lên cái bàn
cạnh giường. Lưỡi nàng cảm giác cứng đờ lại. “Em nghĩ giờ em có thể ngủ
rồi. Ngài không cần phải chăm sóc cho em trong khi còn quá nhiều việc
phải làm.”

Ánh nhìn đánh giá của anh lướt khắp nàng, rồi anh đứng lên. “Cho người
gọi anh khi em thức dậy.”

Nằm chuếch choáng và thẫn thờ cô độc trong ráng chiều chạng vạng, Evie
tự hỏi tại sao mọi người luôn nói rằng cái chết của một người thân yêu sẽ dễ
dàng hơn khi ta có thời gian để chuẩn bị cho điều đó. Nó không dễ dàng. Và
họ có lẽ sẽ nói thêm rằng nỗi đau buồn của nàng phải ít gay gắt hơn vì nàng
chưa bao giờ thật sự biết cha nàng. Dù vậy, điều đó chỉ khiến nó tệ hơn. Có
quá ít kỷ niệm để nàng có thể tự an ủi mình...quá ít thời gian cho họ ở bên
nhau. Đến cùng với nỗi buồn là một ý thức u ám bị tước đoạt...và dưới đó
nữa là một chút tức giận. Có phải nàng không xứng đáng được yêu thương
đến thế không? nàng có quá ít tình yêu trong cuộc đời mình. Có phải nàng
thiếu một phẩm chất quan trọng nào đó để kéo những người xung quanh
đến gần nàng?

Nhận thấy những ý nghĩ của nàng đang rơi dần một cách nguy hiểm xuống
sự tự thương hại, nàng nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài run rẩy.


Chỉ vừa khi Cam rời khỏi dãy phòng ở của Jenner, St. Vincent đối đầu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.