“Tao sẽ bắt được nó, tao sẽ làm được.”
“Mày sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy,” Cam đốp lại, lòng ngập lóe lên
một cơn giận dữ bất lực khi anh đưa mắt nhìn lại lần cuối Hangman’s Court.
“Tao sẽ tống mày xuống địa ngục trước khi mày chạm được một ngón tay
lên cô ấy!”
“Vậy tao sẽ đem mày theo,” Câu trả lời hể hả của Bullard vọng lại, và hắn
ta cười khoái trá lần nữa khi Cam sải bước rời khỏi bãi đất.
Chiều hôm đó, Cam tìm đến Evie. Sebastian đang bận rộn với một nhóm
thợ nề đang sửa chữa lại ván lót sàn bằng gỗ trong phòng ăn chính. Cam tìm
thấy Evie trong phòng chơi bạc xúc xắc, nàng đang lơ đãng sắp xếp lại
những cái giỏ tiền đồng dùng để đánh bạc và chia chúng ra thành những
chồng ngay ngắn. Cam tiến lại chỗ nàng với những bước chân không phát
ra tiếng động.
Nàng hơi giật mình bởi cái chạm nhẹ trên cánh tay nàng, và mỉm cười nhẹ
nhõm khi nàng nhìn lên khuôn mặt anh. Hiếm khi vẻ bối rối của anh biểu
hiện ra bên ngoài. Một người đàn ông với bản chất trầm tĩnh như anh không
cho phép việc vặn tay hay lo lắng. Cam đối mặt với mỗi thời khắc khi nó
đến, sống hết mình cho hiện tại. Tuy nhiên, những sự kiện trong ngày hôm
nay đã để lại dấu ấn của chúng, đóng dấu một sức ép ác nghiệt khiến anh
già đi trong thoáng chốc.
“Anh đã không thể lại gần anh ta được,” Cam nói nhẹ nhàng. “Anh ta đã
biến mất vào một xóm nghèo, và nói chuyện với anh từ bóng tối. Chẳng có
điều gì anh ta nói là có nghĩa cả. Anh ta đang nuôi dưỡng một cảm giác xấu
xa đối với em, gadji, dù anh không biết là tại sao. Anh ta chưa bao giờ là
kiểu người mà mọi người gọi là tươi vui, nhưng điều này thì khác hẳn. Một
kiểu điên loạn nào đó. Anh phải nói với St. Vincent.”