LỜI CẦU HÔN MÙA ĐÔNG (DEVIL IN WINTER) - Trang 301

Rút khẩu súng được đặt hàng riêng khỏi túi anh, Westcliff đưa nó ra với
lòng bàn tay để ngửa.

Đôi mắt đờ đẫn của Egan lồi ra, và gương mặt anh ta đột nhiên tràn ngập
một màu đỏ tía. “Ngài lấy nó từ đâu?” anh ta húng hắng.

“Bullard đã sử dụng nó vào cái đêm xảy ra vụ nổ súng,” Sebastian nói, đấu
tranh để tự chủ, khi mỗi tế bào thần kinh của anh đang sục sôi giận dữ. “Và
mặc dù ta nghi ngờ cái khúc thịt chẳng ra hình thù gì đang nằm trên vai anh
có chứa bất cứ thứ gì gần với một bộ não đang hoạt động đi nữa thì lẽ ra
anh phải có khả năng khám phá ra những đầu mối chỉ sự liên hệ của anh
trong âm mưu giết người. Muốn một chuyến viếng thăm dài lâu ở nhà tù
Fleet Ditch chứ? Chuyện đó có thể dàn xếp bằng một—“

“St. Vincent,” Westcliff thì thầm cảnh báo, trong khi Egan thở hồng hộc và
nghẹn.

“Nhất định hắn đã ăn cắp nó từ tôi!” Egan la lên, rượu tràn ra khỏi ly anh ta
rơi xuống nền nhà. “Gã con hoang chôm chỉa—tôi đã không hề biết hắn có
được nó. Đó không phải lỗi của tôi, tôi dám thề với các vị đấy! Tôi không
muốn gì hơn là người ta để tôi yên. Chết tiệt thằng cha đó!”

“Lần cuối anh thấy anh ta là khi nào?”

“Có lẽ là ba tuần trước.” Kết thúc ly nước của mình, Egan nhặt cái cốc từ
nền nhà lên và uống cạn từ nó như một đứa trẻ đói khát. “Lâu lâu hắn lại
đến ở đây, sau khi hắn rời khỏi Jenner’s. Hắn chẳng có nơi nào để đi. Họ
còn không để cho hắn ngủ trong một tấm đệm trên đường, một khi căn bệnh
đậu mùa bắt đầu biểu hiện các triệu chứng của nó.”

Sebastian và Westcliff trao đổi một ánh mắt. “Bệnh đậu mùa?” Sebastian
hỏi vẻ hoài nghi, bởi vì có rất nhiều căn bệnh đều được đề cập đến bằng cái
tên bệnh đậu mùa. “Kiểu căn bệnh nào?”

Egan nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ khinh thường. “Rối loạn trí óc. Bệnh đậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.