phòng thô tục nào đó bởi một gã say khướt nặng đầu—hoặc bởi một gã làm
công—và bị cưỡng hiếp trước khi có ai đó nhận ra em mất tích.”
“Em rất an toàn ở đây,” nàng bực mình phản đối. “Em vẫn còn quen biết
với rất nhiều người làm công ở đây, và em biết đường đi nước bước quanh
câu lạc bộ này hơn ngài.”
“Không còn lâu nữa đâu,” Sebastian thì thầm, và ánh mắt anh gần như bị
kéo trở lại tầng trệt. “Tôi sẽ tìm hiểu mọi ngõ ngách của nơi này. Tôi sẽ biết
được mọi bí mật của nó.”
Sửng sốt vì câu nhận xét của anh, Evie đưa cho anh một cái nhìn bối rối.
Nàng đã nhận ra những thay đổi nhỏ nhất ở anh từ khoảnh khắc họ bước
vào câu lạc bộ. Nàng không biết phải nhìn nhận phản ứng kỳ lạ đó của anh
như thế nào. Thái độ uể oải thường nhật của anh đã được thay thế bởi một
sự chú tâm mới, như thể anh đang hấp thụ nguồn năng lượng luôn luôn
khuấy động của câu lạc bộ.
“Ngài đang nhìn chăm chăm vào câu lạc bộ như thể ngài chưa bao giờ thấy
nó trước đây,” nàng thì thầm.
Sebastian thử trượt một bàn tay dọc theo lan can, nhìn thấy lớp bụi trong
lòng bàn tay, anh phủi nó đi. Vẻ mặt anh thể hiện chăm chú đầy suy tư hơn
là phê phán khi anh trả lời, “Giờ nó trông khác hơn vì nó là của tôi.”
“Nó còn chưa phải là của ngài,” Evie trả lời cay độc. Anh nhất định phải
đang xem xét giá trị của nơi này để buôn bán trong tương lai. Thật quá
giống anh khi nghĩ về tiền bạc trong khi cha nàng đang nằm hấp hối trên
giường bệnh. “Ngài có bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài bản thân mình
không?”
Câu hỏi đó dường như kéo anh ra khỏi những suy tưởng của mình, và
khuôn mặt anh trở nên khó đoán. “Hiếm lắm, tình yêu của tôi.”
Họ nhìn nhau chăm chăm, đôi mắt của Evie buộc tội, của Sebastian tối tăm.