LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 152

chính thức trong một bệnh viện. “Bạn ơi, tâm trạng xao xuyến thường tình
của người phàm có gì là đáng hổ thẹn đâu?”- anh tự nhủ và rồi thầm cười
nhạo những ý nghĩ tự phê kín đáo trong lòng. Những thói quen suy nghĩ cũ
- anh nghĩ thầm - thật khó mà gột rửa được.

Anh ngẫm nghĩ về O'Donnell đang ngồi bên cạnh.
Người ta nói với anh toàn những lời tốt đẹp về bác sĩ trưởng của bệnh

viện Three Counties. Với sức học và tài năng như thế, cớ sao O'Donnell
chọn cái chỗ như là Burlington ? Phải chăng cũng vì nhiều động cơ chằng
chịt hay còn một lý do nào khác nữa ? Cũng có thể vì anh ta yêu thích nơi
này, thì thôi. Trên đời này có những người mang trong mình những sở thích
rất ư là giản đơn, dễ hiểu.

O'Donnell nhấn ga qua mặt một chiếc xe tải rồi nói:
- Tôi có đôi điều muôn thưa với anh.
Coleman lịch sự đáp lời :
- Xin anh cứ nói.
- Mấy năm nay chúng tôi đã thực hiện một số những thay đổi ở bệnh

viện Three Counties - O'Donnell nói chậm rãi, cân nhắc từng lời - Harry
Tomaseli cho tôi biết anh có nghe nói tới công cuộc cải tổ và những kế
hoạch của chúng tôi. Coleman mỉm cười:

- Phải, tôi có nghe.
O'Donnell nhấn còi. Chiếc xe hơi ở đàng trước dạt vào tránh đường. Anh

nói tiếp :

- Sự có mặt của anh ở bệnh viện cũng là một thay đổi lớn lao. Tôi thiết

nghĩ rồi đây cũng sẽ có những thay đổi do chính anh thực hiện.

Coleman nghĩ đến tình hình khoa Xét nghiệm như anh được chứng kiến

trong dịp tham quan ngắn ngủi hôm nào.

- Phải - Anh đáp - Chắc chắn là sẽ có.
O'Donnell im lặng rồi bằng giọng chậm rãi hơn nữa, anh nói :
- Chúng tôi đã cố gắng cải tổ một cách ôn hòa khi nào có thể được.

Nhưng cũng có lúc không làm như vậy được. Tôi không chủ trương hy sinh
nguyên tắc để duy trì hòa bình - Anh quay sang nhìn Coleman - Chúng ta
cần nói thẳng với nhau như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.