LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 199

- Anh đang nghĩ gì thế ? - Denise Quantz hỏi. Nàng mỉm cười với Kent

O’Donnell khi hai người ngồi đối mặt nhau ở chiếc bàn nhỏ mặt đen.

- Thật lòng anh đang nghĩ nếu được hưởng lại những giây phút này một

lần nữa thì sung sướng biết bao.

Nàng nâng nhẹ ly rượu đang cầm trên tay. Đây là ly rượu ngọt thứ hai,

chỉ còn lại một ngụm cuối cùng.

- Xin uống mừng vì chúng ta lại có thêm những suy nghĩ giống nhau.
- Chúc mừng - anh uống cạn ly rượu mạnh pha sôđa rồi ra hiệu cho bồi

bàn tiếp lượt rượu mới cùng loại.

Nhạc lại nổi lên.
- Ta nhảy nghe em.
- Còn gì bằng – nàng đứng lên, hơi xoay về phía anh khi anh bước theo

nàng ra sàn nhảy nhỏ mờ mờ ánh đèn. Anh mở rộng vòng tay và nàng khép
vào anh. Hai người ôm sát nhau dập dìu theo tiếng nhạc. O’Donnell khiêu
vũ không khá lắm, nghề thuốc dành cho anh quá ít thời giờ để quen với sàn
nhảy. Nhưng Denise Quantz bắt nhịp được với mọi động tác của anh. Mấy
phút trôi qua, anh cảm thấy bên mình thân thể cao gầy, mềm mại ngoan
ngoãn đợi chờ nốt nhạc và nhịp bước của anh. Có lúc làn tóc nàng mơn nhẹ
trên mặt anh mang theo mùi hương của lần đầu gặp gỡ hôm nào.

Ban nhạc năm người trình tấu nhẹ nhàng, kính đáo, phong cách phối khí

được chăm chút cho phù hợp với khung cảnh âu yếm của gian phòng. Họ
đang chơi một bản ba-lát quen thuộc của mấy năm về trước :

Hãy nhìn Kim tự tháp .
Bên sông Nile cuối trời.
Xem mặt trời lên khơi.
Trên đảo hoang góc biển,
Hãy nhớ, em yêu ơi
Mọi phút giây vĩnh viễn .
Em thuộc về anh.

*

Thoáng một lúc nào đó anh thấy mình bồng bềnh trong chân không, lâng

lâng với thời gian vay mượn, xa rời tất cả, quên hẳn bệnh viện Three

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.