LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 213

làm đừng xê dịch nạn nhân.

- Tôi biết Pearson nắm nhẹ cánh tay viên cảnh sát và chậm rãi nói : - Rủi

thay qui tắc ấy có một vài trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như khi nạn nhân
bị chảy máu ở miệng.

*

Lưng chừng hành lang của tầng chính, trên đường đi ăn trưa David

Coleman trong thấy Pearson ở phòng đợi bước ra. Thoáng nhìn anh tự hỏi
có lẽ bác sĩ trưởng khoa đau ốm gì chăng. Ông có vẻ lơ đãng, không chú ý
khung cảnh xung quanh. Chợt trông thấy Coleman, ông bước phía anh.

Coleman đứng lại. Ông cụ nói :
- À, phải rồi... bác sĩ Coleman... Tôi có chuyện này phải nói với anh.
Coleman cảm thấy có một lý do nào đó khiến bác sĩ Pearson khó sắp xếp

các ý nghĩ. Bàn tay ông lơ đãng nắm lấy ve áo bơ-lu của Coleman. Anh
nhận thấy bàn tay ông cụ lóng ngóng đầy vẻ bối rối.

- Chuyện gì thế - thưa bác sĩ Pearson ?
- Có cái này liên quan đến phòng xét nghiệm - Pearson lắc đầu - Chao ơi,

lại quên mất rồi... để lúc nào nhớ lại xem - ông như sắp quay đi thì chợt
nghĩ ra điều gì đó - Tôi định nhờ anh trông coi phòng mổ xét nghiệm tử thi.
Bắt đầu luôn vào sáng ngày mai. Để mắt chăm lo cho các công việc được
đâu vào đấy cho tôi.

- Vâng. Tôi rất lấy làm sung sướng - David Coleman hiểu biết khá tường

tận về các công việc của phòng mổ xét nghiệm tử thi. Đây chính là dịp để
tường tận về các công việc của phòng mổ xét nghiệm tử thi. Đây chính là
dịp để anh bắt tay vào thực tế. Nhân lúc nói chuyên, anh thấy nên đề cập
luôn một vấn đề nữa :

- Xin phép được thưa chuyện với ông...về các phòng xét nghiệm.
- Phòng xét nghiệm ư ?- Đầu óc ông cụ như vẫn để đâu đâu - Chắc ông

còn nhớ, trong thư tôi đã đề nghị ông xem xét và phân công cho tôi một
phần việc nào đó ở các phòng xét nghiệm. Bàn chuyện ở đây lúc này xem
ra hơi kỳ cục, nhưng Coleman cảm thấy sẽ không có dịp nào tốt hơn được
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.