LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 216

bao nhiêu ?

- Không có vấn đề - Elisabeth vui vẻ đáp - Nhưng bác sĩ Dornberger dặn

em phải ăn nhiều - Cô vừa kết thúc tô súp và đang hăm hở tấn công món
thịt cừu rán.

Ngước mặt lên, John Alexander thấy bác sĩ Coleman đang bước lại gần.

Nhà bệnh lý học mới của bệnh viện đang đi về phía dãy bàn mà những
người trong hội đồng thầy thuốc thường ngồi. Không nghĩ ngợi gì ,
Alexander đứng lên.

- Bác sĩ Coleman.
David Coleman quay sang :
- Sao?
- Tôi muốn giới thiệu bác sĩ với vợ tôi - Khi Coleman bước lại bàn, John

nói với Elisabeth - đây là bác sĩ Coleman.

- Xin chào Mrs. Alexander - Coleman ngừng lại, tay vẫn bưng khay đồ

ăn vừa nhận được tại quầy.

Hơi vụng về John Alexander nói :
- Nhớ không cưng ? Bác sĩ người New Richmond mà anh nói chuyện với

em đó.

- Vâng, tất nhiên là em nhớ - Elisabeth nói rồi mỉm cười với Coleman -

chào bác sĩ Coleman. Em còn nhớ rõ bác sĩ lắm. Có phải thỉnh thoảng bác
sĩ vẫn đến cửa hàng của ba em không ?

- Đúng vậy - Colman nhớ lại rõ ràng : một cô bé chân dài, vui tính, sốt

sắng leo trèo tìm tòi trên đống đồ đạc hỗn độn của gian hàng cổ lỗ sĩ. Xem
ra cô không thay đổi nhiều cho lắm.

Anh nói :
- Tôi nhớ có lần đã được cô bán cho mấy sợi dây phơi quần áo.
Elisabeth hớn hở :
- Em còn nhớ lắm. Dây có tốt không?
Colemen ra dáng suy nghĩ :
- Cô hỏi thì tôi xin nói, hình như đứt mất rồi.
Elisabeth phá lên cười :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.