LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 222

CHƯƠNG XV

- Có tin gì mới không ?
Từ trên xe lăn, Vivian ngước nhìn bác sĩ Lucy Grainger vừa bước vào

phòng bệnh. Đã bốn ngày trôi qua kể từ hôm làm sinh thiết lạnh và ba ngày
kể từ khi bác sĩ Pearson gởi các bản lam mẫu đi New York và Boston.

Bác sĩ Lucy lắc đầu :
- Vivian, hễ có là chị báo cho em ngay.
- Chừng nào... chừng nào bác sĩ mới biết được...chắc chắn.
- Có lẽ hôm nay đây - Lucy trả lời dứt khoát. Cô không muốn để lộ ra

rằng chính cô cũng xốn sang vì sự chờ đợi.

Tối hôm qua cô đã hỏi lại bác sĩ Pearson ; ông nói nếu trưa hôm sau hai

vị chuyên gia vẫn chưa gửi điện trả lời thì ông sẽ gọi dây nói hối thúc họ.
Sự chờ đợi đè nặng tất cả mọi người, kể cả cha mẹ của Vivian mới từ
Oregon đến Burlington ngày hôm trước.

Lucy gỡ băng đầu gối của Vivian. Chỗ mổ sinh thiết đã lành miệng. Vừa

băng lại cô vừa nói :

- Chị biết là khó đấy, nhưng em hãy ráng nghĩ đến những chuyện khác

đi.

Vivian gượng cười :
- Không dễ đâu.
Ra đến cửa, Lucy nói:
- Nếu có người vào thăm chắc em sẽ cảm thấy vui hơn. Em có một vị

khách đến sớm đây này - Cô mở cửa ra hiệu.

Mike Seddons bước vào. Lucy đi ra.
Seddons mặc áo bơ-lu trắng. Anh nói :
- Anh ăn cắp mười phút làm việc và dành hết cho em.
Anh bước đến bên xe lăn và hôn nàng. Nàng nhăn mặt lại và níu chặt lấy

anh. Anh lùa tay vào tóc nàng, giọng anh êm ái bên tai nàng :

- Đợi chờ mệt quá phải không em ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.