LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 224

ông cụ nghĩ thầm : anh chàng định cưới con gái xinh của ta là người thế
nào nhỉ?

- Hôm nay em sẽ cho cha biết.
- Em sẽ nói gì ?
-Ồ, chưa biết - Nàng nắm hai tay của Seddons và xoay xoay đầu anh mà

ngắm nghía :

- Có thể em sẽ nói : “Chàng có mái tóc đỏ tuyệt đẹp, lúc nào cũng rối bù

nhưng lùa tay vào thấy êm mát lắm” - Nàng vừa nói vừa đùa tóc anh.

- Hay quá! Không nói thế thì không có đám cưới được đâu. Gì nữa nào ?
- Em sẽ nói: “Đã đành chàng trông không ngon mắt lắm, nhưng chàng có

trái tim vàng và sắp trở thành một nhà phẫu thuật tài giỏi. Seddons cau mày
:

- Em có thể nói thêm là “hết sức tài giỏi” được không ?
- Được, nếu...
- Sao ?
- Nếu anh lại hôn em... ngay bây giờ.

*

Trên lầu hai của bệnh viện, Lucy Grainger gõ nhẹ cửa phòng làm việc

của bác sĩ trưởng rồi bước vào. Rời mắt khỏi đống giấy tờ, Kent O'Donnell
nói :

- Chào Lucy. Cho khúc xương mỏi nghỉ đi.
- Nghe anh nói mà em thấy hơi mỏi rồi đấy - Cô ngồi xuống chiếc ghế

lớn bọc da ngay trước bàn giấy của O’Donnell.

- Sáng nay anh đã tiếp ông Loburton, việc đầu tiên trong ngày-

O'Donnell ra khỏi ghế và thân mật ghé ngồi vào góc bàn gần Lucy nhất.

- Hút thuốc ?- Anh chìa ra một cái hộp bằng vàng trạm nổi.
- Cảm ơn - Cô rút một điếu -Vâng, cha của Vivian - Lucy nhận mồi lửa

của O’Donnell rồi rít một hơi thuốc thật sâu. Khói thuốc mát lạnh dễ chịu.
Cô nói tiếp : - ông bà cụ cùng đến vào ngày hôm qua, dĩ nhiên là lo âu lắm.
Họ không biết gì về em. Em đề nghị ông Loburton đến gặp anh.

- Ông ta đến rồi – O’Donnell nói khẽ - Anh bảo với ông ta rằng theo anh

biết thì con gái ông ta không thể tìm đâu ra bàn tay ai chăm sóc tốt hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.