LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 225

được nữa, rằng trong hội đồng thầy thuốc chẳng có ai mà anh tin tưởng
hơn. Có thể nói ông ta cảm thấy rất an tâm.

- Cảm ơn anh - Lucy rất sung sướng vì những lời của O’ Donnell. Bác sĩ

trưởng mỉm cười :

- Đừng cảm ơn anh. Đó là lơi khen ngợi chân thành nhất. Cô bé thế nào

hở Lucy ? Chuyện tới đâu rồi ?

Cô nói vắn tắt về bệnh án, lời chẩn đoán ban đầu của mình và ca mổ sinh

thiết. O’Donnell gật đầu.

- Có vấn đề gì với khoa Xét nghiệm không ? Joe Pearson làm việc kịp

thời chứ ?

Lucy nói qua về sự trì hoãn cùng những lý do đi kèm theo. O’Donnell

suy nghĩ một chút rồi nói :

- Ừ, anh thấy như vậy là hợp lý, không chê trách gì được. Nhưng em hãy

cố theo sát Joe Pearson. Không nên để quá ngày hôm nay.

- Em sẽ không để quá đâu - Lucy xem đồng hồ đeo tay - Em định ăn trưa

xong sẽ gặp lại Joe xem sao. Khi ấy chắc là ông ta có kết quả dứt khoát rồi.

O’Donnell nhăn mặt :
- “Dứt khoát” cũng chỉ có mức độ ở những chuyện như thế - Anh tư lự :

- Tội nghiệp, em nói cô bé bao nhiêu tuổi ?

- Mười chín - Lucy chăm chú nhìn nét mặt của O’Donnell. Theo cô, đây

là một gương mặt phản chiếu ý nghĩ, tính cách và sự thông cảm. Cô nghĩ
thầm : anh có tấm lòng cao thượng và mang theo với mình dễ dàng vì nó
thuộc về anh. Chính vì thế, những lời khen ngợi anh dành cho cô ban nãy
có vẻ nồng ấm và nhiều ý nghĩa hơn.

Bỗng nhiên, rung động cả cõi lòng như trong cơn phát nổ của màn sáng,

Lucy nhận ra điều mà cô chối từ suốt bao tháng qua, ấy là cô đã yêu người
đàn ông này một cách say mê, tha thiết. Rõ ràng đến mức kinh ngạc, cô biết
cô đã dối lòng mình, có lẽ vì bản năng sợ bị tổn thương. Giờ đây, dù cho
bất cứ điều gì xảy đến, cô không còn dối lòng mình được nữa. Trong
khoảnh khắc ý nghĩa ấy khiến cô bàng hoàng. Cô áy náy không biết mình
có để lộ ra ngoài mặt hay chăng.

O’Donnell cáo lỗi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.