LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 231

càng có vẻ quặn thắt hơn. Cơ hồ như vừa trọn một chu kỳ. Cô chợt hiểu ra
và bất giác kêu lên : “Không ! Không !” Mơ hồ, trong cơn thống khổ đang
bao trùm, Elizabeth biết phải hành động thật nhanh. Số điện thoại bệnh
viện có ghi trên tập giấy đặt sẵn bên máy. Bỗng nhiên máy điện thoại nằm
ở cuối phòng trở thành cái đích xa vời. Tranh thủ thời gian ở cuối mỗi nhịp
đau, tay bám tựa vào mép bàn, Elizabeth rời ghế ngồi và lần bước đi. Sau
khi quay số và nghe có tiếng trả lời, cô nói trong hơi thở hổn hển :

- Bác sĩ Dornberger... cấp cứu...
Yên lặng một lát rồi bác sĩ có mặt ở đầu dây.
Mrs. Alexander...gọi - cô nói - tôi... tôi sắp... sinh.

*

David Coleman gõ cửa phòng bác sĩ Pearson rồi bước vào. Nhà bệnh lý

học đang ngồi ở bàn giấy. Carl Bannister đứng cạnh, vẻ mặt căng thẳng.
Ông ta liếc nhanh một cái rồi cố ý tránh không nhìn về phía Coleman.

- Thưa, ông cần gặp tôi - Coleman đang làm sinh thiết trên khu phẫu

thuật thì nghe hệ thống loa đang gọi tên mình, bèn trở lại khoa Xét nghiệm.

- Phải - Cử chỉ của Pearson lạnh lùng và nghi thức - bác sĩ Coleman, tôi

vừa nghe có lời phàn nàn anh từ một thành viên của ban quản trị khoa, ông
Carl Bannister đây .

- Ủa? – Coleman nhíu mày. Bannister vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Pearson nói tiếp :
- Tôi hiểu rằng sáng nay giữa hai người đã nổ ra một cuộc xung đột nhỏ.
- Tôi không muốn gọi như thế - Coleman giữ giọng nói tự nhiên, bình

thản.

- Vậy anh muốn gọi làm sao ? - Giọng ông cụ lộ rõ vẻ gay gắt.
Colman nói đều đều :
- Thật lòng tôi không có ý định thưa lại chuyện này với ông. Nhưng bởi

ông Bannister đây đã muốn như thế. Tôi mong ông nghe cho đủ các sự
việc.

- Vâng, nếu ông bảo đảm cho rằng sẽ không phiền phức quá.
Phớt lờ cái giọng châm biếm ấy, Coleman nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.