LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 234

- Tôi e rằng như thế không thỏa đáng.
- Không thỏa đáng ư - Pearson đứng trực diện với người trẻ tuổi, đầu

ông nhìn về phía trước. Hừm, có mấy điều tôi cũng thấy không thỏa đáng.

- Chẳng hạn ? - David Coleman không muốn bị dọa dẫm. Nếu ông cụ

muốn trút ra tất cả, anh sẵn lòng nghênh đón ngay tại đây.

- Chẳng hạn, nghe nói anh đã ra luật lệ ở phòng mổ tử thi.
- Chính ông đã nhờ tôi trông coi nơi đó.
- Tôi chỉ bảo anh giám sát các ca mổ chứ không nhờ anh đặt ra cả một

mớ luật lệ lạ lùng. Cấm hút thuốc. Tôi hiểu. Kể cả tôi nữa hả ?

- Thiết tưởng cái đó tùy ở ông, thưa bác sĩ Pearson.
- Chắc chắn phải tùy ở tôi - vẻ bình tĩnh của Coleman dường như càng

khiến cho Pearson thêm giận dữ - Nghe đây, nghe cho kỹ. Rất có thể anh tài
giỏi mặt này mặt nọ, nhưng còn phải học hỏi nhiều mà tôi thì vẫn phụ trách
khoa này. Vả lại, có lý do vững chắc để tin rằng tôi sẽ còn ở lại đây khá lâu
nữa. Thành thử đây là lúc quyết định - nếu không ưa cách điều hành của
tôi, anh biết có thể làm gì ròi đấy.

Coleman chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa. Pearson sốt ruột gọi ra :
- Hả ?
Một cô thư ký bước vào, đôi mắt tò mò nhìn từ người này sang người

khác. Coleman thầm nghĩ ít ra người ở ngoài hành lang cũng nghe rõ giọng
nói của Pearson.

Cô gái thưa :
- Xin lỗi, thưa bác sĩ Pearson, có hai bức điện vừa gửi đến cho ông.
Pearson nhận hai chiếc phong bì màu vàng sẫm từ tay cô gái. Cô gái lui

ra rồi, Coleman toan trả lời nhưng Pearson khoát tay ngăn lại. Dùng ngón
tay cái rọc phong bì, ông nói :

- Sắp có câu trả lời cho cô bé bệnh nhân của Lucy Grainger - giọng ông

khác hẳn mấy phút trước đây : - Lâu lắm rồi còn gì !

Thói quen nghề nghiệp khiến David Coleman cảm thấy bị thu hút ngay.

Anh ngầm đồng ý với Pearson tạm hoãn cuộc tranh cãi để nhường chỗ cho
việc này quan trọng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.