LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 283

- Tôi thiết nghĩ bà nên hỏi bác sĩ Pearson hoặc bác sĩ Coleman. Tôi

đương phải làm báo cáo kết quả cho họ.

- Báo cáo gì thế ?- Coleman hỏi . Hai người cùng quay nhìn về phía anh.
Người phụ nữ lên tiếng trước :
- A, bác sĩ ! - Bà nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi : - Ông là bác sĩ Coleman

?

- Đúng vậy. Tôi là Hilda Straughan. Bà chìa tay cho anh rồi nói thêm : -

Trưởng ban cấp dưỡng.

- Xin chào bà - Khi bắt tay, Coleman ngạc nhiên khi thấy hai bầu vú

tuyệt kỹ lắc lư theo cánh tay của bà trông như hai con cá voi nhấp nhô theo
làn sóng lượn. Tự kìm chế ý nghĩ, anh nói:

- Có vấn đề gì chúng tôi có thể giúp bà được ? - Do kinh nghiệm, anh

biết phòng xét nghiệm và nhà bếp thường sát cánh với nhau trong những
vấn đề vệ sinh thực phẩm.

- Mấy tuần trước có nhiều người bị bệnh đường ruột. Bà cấp dưỡng nói -

Hầu hết là nhân viên của bệnh viện.

Coleman bật cười.
- Bệnh viện nào mà chẳng xảy ra chuyện ấy lúc này hay lúc khác.
- Ồ, tôi biết chứ - Bà Straughan rất nhẹ nhàng tỏ ra bất bình với lời nói

khiếm nhã ấy - Nhưng nếu nguyên nhân nằm ở thức ăn, sự thường là thế,
tôi muốn tìm ngay cho ra nếu có thể được, nhờ vậy có thể phòng ngừa được
bệnh tật.

Ở người phụ nữ này có nhiệt tình mà Coleman cảm thấy kính trọng. Anh

hỏi một cách lịch sự :

- Bà có ý kiến gì chăng ?
- Nhất định là có. Tôi ngờ ngợ mấy cái máy rửa chén dĩa của tôi, thưa

bác sĩ.

Coleman thoáng ngạc nhiên vì cách nói ấy, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên,

anh hỏi :

- Ồ, tại sao thế ? - Qua đuôi mắt, anh thấy Bannister đang bước vào

phòng. Cả hai kỹ thuật viên cùng theo dõi cuộc trò chuyện.

Bà cấp dưỡng nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.