LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 304

O’Donnell biết rằng tốc độ là cái cần phải tránh. Sức đề kháng trong cơ thể
nhỏ bé này chẳng còn lại bao nhiêu. Sốc có thể xảy ra tức thời và trí mạng.

Và rồi hai mươi phút trôi qua kể từ lúc khởi đầu, em bé cựa quậy và bật

khóc.

Tiếng khóc yếu ớt, mong manh như sợi chỉ - một lời phản kháng nhẹ

hẫng chợt đến lại chợt đi. Nhưng đó là dấu hiệu của sự sống. Bên trên
những tấm khẩu trang của mọi người trong phòng, những đôi mắt đang
mỉm cười. Hy vọng như vừa nhích gần hơn một chút.

O’Donnell thừa biết rằng không nên nhảy ngay đến kết luận hấp tấp. Tuy

nhiên, anh quay sang nói với Dornberger :

- Nghe như nó nổi giận với chúng ta. Có thể là dấu hiệu tốt. Dornberger

cũng có phản ứng, ông nghiêng mình đọc trang ghi chép của anh sinh viên
thực tập, và rồi biết mình không có nhiệm vụ, ông đánh liều nói ướm thử :

- Một chút gluconat canxi, anh nghĩ thế nào?
- Đồng ý.
- O’Donnell gỡ ống tiêm ra khỏi khóa vòi đôi và thay vào một ống tiêm

chứa mười cc gluconat canxi mà cô y tá vừa trao cho. Anh bơm vào một cc,
rồi trả lại. Cô y tá đưa lại cho anh ống tiêm trước mà trong khi chờ đợi, cô
đã rửa sạch trong chiếc chậu thứ hai.

- O’Donnell nhận thấy bầu không khí trong phòng đã bớt dần căng

thẳng. Anh bắt đầu tự hỏi sau bao nỗi cam go em bé này sẽ qua khỏi được
chăng. Anh đã từng chứng kiến những điều lạ lùng hơn xảy ra, đã biết được
từ lâu rằng không có gì là bất khả, rằng trong y học , chuyện lành bất ngờ
và chuyện dữ bất ngờ có tần số như nhau.

- Tốt lắm - anh nói. Ta tiếp tục đi.
Anh rút ra mười milimét máu rồi thay vào đó bằng máu mới. Lại mười

ra, mười vào. Mười nữa - ra vào. Mười nữa.

Và rồi, năm mươi phút trôi qua kể từ lúc khởi đầu, y tá trợ lý thông báo :
- Thưa bác sĩ, nhiệt độ bệnh nhân đang giảm xuống. Hiện chỉ còn chín

mươi bốn độ ba (

[36]

).

Anh nói nhanh :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.