LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 313

CHƯƠNG XXI

Trong văn phòng khoa xét nghiệm, chuông điện thoại vang lên gay gắt.

Pearson đưa tay nhấc máy nhưng lại thôi. Mặt tái nhợt lộ rõ vẻ lo âu, ông
nói với Coleman :

- Anh nghe đi.
David Coleman bước qua, chuông lại reo hối thúc.
- Bác sĩ Coleman nghe đây. Anh lắng nghe, nét mặt phẳng lặng, nói “cảm

ơn” rồi gác máy.

Ánh mắt hai người gặp nhau, anh nói khẽ :
- Em bé vừa mới chết.
Pearson không nói gì. Mắt ông sụp xuống. Thân người rũ ra bất động

trên ghế, khuôn mặt nhăn nheo, xương xẩu, hơi khuất sáng, ông có vẻ thảm
bại và già hẳn đi.

Coleman nhỏ nhẹ :
-Tôi nên qua phòng xét nghiệm. Phải có người nói chuyện với John.
Không có tiếng trả lời. Coleman bước ra rồi, Pearson vẫn ngồi yên, lặng

lẽ và bất động, mắt mở mà không nhìn, những ý nghĩ gì trong đầu chỉ riêng
một mình ông biết.

*

David Coleman bước vào phòng xét nghiệm thì Carl Bannister đã đi rồi.

John Alexander ở đó một mình. Anh đang ngồi trên ghế đẩu trước những
băng ghế dài kê sát tường và ngay bên dưới chiếc đồng hồ lớn. Anh không
buồn quay lại khi Coleman tiến lại gần, tiếng chân bước chậm rãi, đế giày
nghiến xuống mặt sàn nghe lạo xạo.

Yên lặng một hồi lâu. Và rồi vẫn không quay đầu lại, John Alexander hỏi

nhỏ :

- Xong...xong rồi ư ?
Không trả lời, Coleman đặt tay lên vai anh.
Giọng trầm trầm, Alexander nói :
- Cháu chết rồi, phải không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.