LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 314

- Phải, John ạ - Coleman dịu dàng - cháu chết rồi. Rất tiếc.
Anh rụt tay về khi Alexander từ từ quay lại. Gương mặt chàng trai căng

thẳng, nước mắt giàn giụa. Anh nói nhỏ và mạnh mẽ :

- Tại sao? Bác sĩ Coleman. Tại sao ?
Mò mẫm tìm lời, Coleman cố gắng đáp :
- Cháu bé sinh non, John ạ. Cơ may không có nhiều. Cho dù... chuyện

đó... không xảy ra.

Nhìn thẳng vào mắt anh, Alexander nói :
- Nhưng rất có thể cháu sống được...
Đây là phút phải nói thật, không có chỗ nào cho sự thoái thác.
- Phải - Coleman nói - Cháu có thể sống được.
John Alexander đã đứng lên. Mặt anh kề sát mặt Coleman, đôi mắt xoi

mói, tra vấn :

- Điều đó xảy ra thế nào được... trong bệnh viện...với các bác sĩ ?
- John - Coleman nói - lúc này tôi chưa trả lời anh được. Giọng anh

thoang thoảng - Lúc này tôi chưa biết trả lời với chính mìnhnhư thế nào.

Alexander lặng lẽ gật đầu. Anh rút khăn lau nước mắt rồi nói khẽ :
- Cảm ơn bác sĩ đã đến báo tin. Có lẽ tôi phải lên với Elizabeth ngây bây

giờ.

*

Kent O’Donnell không nói một lời nào suốt quãng đường cùng đi với

bác sĩ Dornberger qua các nẻo trong bệnh viện. Sự giận dữ và bực bội đã
như cơn nóng nhận chìm anh lúc nhìn xuống xác chết của em bé, và lúc
này khiến anh không còn muốn nói năng gì nữa. Không dùng đến thang
máy chậm chạp, hai người rảo bước qua các hành lang và hấp tấp nhảy
xuống các thang lầu. Trong lúc bước đi O’Donnell lại thầm trách mình đã
nhắm mắt làm ngơ cho Joe Pearson và khoa Xét nghiệm. Trời ơi, anh nghĩ
thầm - đã có bao nhiêu là dấu hiệu báo nguy rồi : Rufus và Rubens đã cảnh
giác anh, chính mắt anh đã thấy những bằng chứng nói lên rằng Pearson
không theo kịp thời gian, rằng trách nhiệm đối với bệnh viện mới mở rộng
và đầy tất bật này càng ngày càng quá tải đối với ông ta . Thế mà không !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.