LỜI CHẨN ĐOÁN CUỐI CÙNG - Trang 368

Hoàng hôn đến hơn sớm với khoa Xét nghiệm. Đó là cái giá phải trả cho

việc sinh hoạt dưới tầng hầm. Đưa tay bật đèn lên, David Coleman quyết
định rằng một trong những dự án đầu tiên của anh sẽ là di chuyển khoa đến
một nơi tốt đẹp hơn. Cái thời mà các bác sĩ bệnh lý đương nhiên bị đày
xuống đáy bệnh viện đã qua rồi, ánh sáng và không khí cũng là những thứ
cần thiết cho họ như một ngành y khoa khác.

Anh bước vào văn phòng khoa và thấy Pearson ngồi ở bàn giấy. Ông cụ

đang lấy ra hết tất cả đồ đạc trong ngăn kéo. Ông ngẩng lên khi Coleman
bước vào.

- Buồn cười thật - anh nói - ba mươi hai năm ông tích lại được biết bao

nhiêu thứ tạp nhạp. Anh lặng nhìn một thoáng rồi nói :

- Xin lỗi ông.
- Có gì mà xin lỗi - Pearson làu bàu. Ông đóng ngăn kéo cuối cùng rồi

dồn các giấy tờ vào va-ly - Nghe nói anh sắp có công việc mới. Xin chúc
mừng.

Coleman nói chân thành :
- Tôi ước mong sự thể xoay khác đi cho.
- Có lo lắng cũng không còn kịp nữa - ông nhấn khóa va-ly và nhìn

quanh. Hừm, chắc là đủ cả rồi. Nếu thấy còn sót thứ gì anh cứ gửi đi cho
tôi, tôi sẽ trả cước phí.

- Có chuyện này tôi muốn thưa với ông. - Coleman nói dè dặt - Cô y

sinh, cái cô bị cưa chân ấy mà. Sáng nay tôi đã khảo sát cái chân. Ông
đúng. Tôi sai. Đó là u ác tính. Sáccôm tạo xương không còn nghi ngờ gì
nữa.

Ông cụ im lặng. Coleman có cảm tưởng ông cụ đang để tâm trí ở tận đâu

đâu ấy.

-Tôi lấy làm vui mừng mình đã không sai lầm - ông nói chậm rãi.
Ông cầm áo khoác lên và bước ra cửa nhưng rồi xoay người lại, gần như

rụt rè, ông hỏi :

- Tôi có thể cho anh vài lời khuyên được chăng ?
- Vâng, xin ông cứ nói, tôi rất muốn nghe .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.