LỜI CỦA GIÓ - Trang 113

nhưng đủ để Duy quan tâm vang lên:
- Tôi đến đây trước là thăm chị sau la tôi muốn gặp cháu mình.
Bà Nhu nói:
- Chuyện đó không khó tôi sẽ gọi nó cho anh. Nhưng không biết nó có
chủân bị tinh thần cho cuộc gặp gỡ này chưa. Tôi nghĩ không nên để nó bị
sốc.
Ông Ngôn đầy chủ quan:
- Nó không sốc đâu, song có thể nó khó chịu và không chấp nhận tôi.
Bà Nhu ôn tồn:
- Cứ thong thả đã. Ông vội gì cơ chứ, dầu gì nó cũng là đứa bé vô thừa
nhận hằng hai mươi mấy năm rồi mà.
- Hừm! chị trách tôi đấy à.
- Tôi chỉ nói lên sự thật chứ đâu dám trách chi.
- Chị trách tôi đâu có sai. Tôi đã độc ác chia cách thằng Liêm với đứa con
gái đó, vì môn đăng hộ đối, vì tương lai cơ nghiệp của giòng họ. Tôi muốn
Liêm cưới vợ giầu và nó đã ngoan ngoãn nghe lời tôi bỏ cô gái mình
thương yêu.
Bà Nhu trầm ngâm:
- Tôi nhớ lúc đó ông nhà tôi phản đối rất quyết liệt chuyện này.
- Vâng chúng tôi đã giận nhau một thời gian khá dài. Để bây giờ tôi ân hận
quá sức. Nhưng thú thật tôi không hề biết Liêm đã bỏ một gịot máu rơi.
Phượng Duy đưa tay chận ngang ngực. Cô đã biết hai ông bà cụ đã đề cặp
đến ai. Duy cố nén xúc động, cẩn thận châm nước sôi vào ấm trà rồi nhẹ
nhàng bưng lên phòng khách.
Bà Nhu hỏi:
- Biên có ở nhà không Duy?
Cô lễ phép:
- Dạ, anh ấy ở trên gác ạ.
Bà Nhu cao giọng:
- Con lên mời anh Biên xuống đây và bảo là có ông nội tới thăm.
Ông Ngôn ngần ngừ:
- Phải nói rõ thế sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.