LỜI CỦA GIÓ - Trang 119

Bà Nhu hơi khựng lại một chút:
- Nhưng nó biết suy nghĩ biết tính toán như người lớn, chớ không bốc đồng
bộp chộp như con.
Phượng Duy xìu xuống như bông gòn mắc mưa. Cô muốn khóc cho hả, cho
vơi khối nặng nề đang đè mình hết sức.
Duy cắn môi:
- Sao nội biết chị Khuê với anh Biên?
Bà Nhu trả lời:
- Thì Lan Khuê nói.
Phượng Duy nhún vai:
- Vậy thì chưa chắc đó là sự thật.
Bà Nhu cau mày:
- Lại ganh tỵ con không muốn chị Khuê có được nơi đàng hoàng sao?
Phượng Duy bướng bỉnh:
- Con không nghĩ anh Biên thích chị Khuê.
Bà Nhu xẳng giọng:
- Hừ ! nói vậy chẳng lẽ nó thích mày? Đồ du côn chẳng một chút nử tính
Duy đau nhói vì những lời vô tâm của bà nôi. Cô hiểu nội không cố ý
nhưng bà có lý khi nói thế. Nếu so sánh Duy chả có điểm nào hơn Khuê
hết, vậy thì tại sao cô lại cố vịnh vào câu nói "Đặc biệt kiểu Lan Khuê
không thích hợp với anh" để tin là Biên không có tình ý với Khuê?
Duy đang cô ru ngủ mình đó sao? Biên cũng có thể đang chơi trò bắt cá
như Ân đã cảnh cáo cô lắm chứ.
Bổng dưng Duy thấy rả rời. Anh từng là điểm tựa của em. Nhưng bây giờ
điểm tựa ấy sao đáng ngờ đến thế hở Biên?
Bà Nhu lại nói tiếp:
- Nên nhớ vì Lan khuê nên Biên mới làm ơn dạy con học vi tính. Bởi vậy
nội dặn con đành hoàng nghiêm túc bới nó là thế.
Duy nhếch môi. Thì ra Biên đang ra ơn làm phúc với cô, vậy mà...
Cổ Duy ứ nghẹn. Cô cố nén tiếng nức nở vào tim. Nước mắt không rơi
nhưng Duy biế t mình đang khóc, khóc như thế này đau đớn làm sao.
Bà Nhu bỗng khều Duy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.