LỜI CỦA GIÓ - Trang 117

- Nhưng sự thật là thế mà nội.
Bà Nhu thở dài:
- Bởi vậy mới nói chuyện quả báo. Ông Biên bảo ông và ba thằng Liêm
không hề biết có nó trên đời này, mãi cho đến khi bệnh sắp chết, mẹ nó mới
cho người cha về nhận con. Ba Biên nhận con rồi, nhưng vẩn giấu cha
mình.
Phượng Duy lo lắng:
- Vậy hôm nay ông nội Biên chẳng mang điều gì tốt lành tới.
Bà Nhu lắc đầu:
- Không phải đâu. Ông Ngôn tha thiết xin nhận cháu đích tôn đó. Hừ! ngoài
Biên ra, ông ta chẳng có đứa cháu nào ra hồn cả.
- Ủa nghĩa là sao hả nội?
Bà Nhu kê?
- Liêm, ba của BIên ở với cô vợ giàu có được hai mặt con. Đứa con trai
chẳng may cũng nghểnh ngảng khù khờ như cô Út Trầm hư hỏng. Nó chơi
ma túy bây giờ thân tà ma dại cả rồi.
Phượng Duy gật gù:
- Chính vì vậy ông Nôi Duy mới nghĩ tới Biên. Con nghĩ qúa muộn rồi.
Bà Nhu nhíu mày:
- Sao lại muộn?
- Anh Biên vẩn còn hận hắm.
- Ối dào, cha con, ông cháu làm gì có chuyện hận thù.
Phượng Duy vênh mặt:
- Lúc nãy con năn nỉ ghê lắm, Biên mới chịu xuống đó.
Bà Nhu lừ mắt:
- Oai qúa nhỉ ! Biên không giống mấy thằng bạn con đâu. Phải đàng hoàng,
nghiêm chỉnh với nó.
Duy đong đưa chân:
- Con vẫn đang hoàng nghiêm chỉnh mà nội.
Bà Nhu im lặng như để nghe ngóng tình hình trong phòng khách, nhưng
chẳng động tịnh gì ngoài tiếng gió xào xạc thổi lá trong vườn.
Duy thắc mắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.