LỜI CỦA GIÓ - Trang 116

từng nấc thang với Biên cô nói:
- Nôi anh trông hiền lắm.
Biên hờ hững:
- Thế à?
Duy nhăn mặt, cô kéo anh đứng lại:
- đừng như thế xấu lắm.
Buông tay Biên ra cô bảo:
- Anh xuống một mình đi, thấy em kéo anh nội sẽ mắng em tò mò, nhiều
chuyện đó.
Biên nhún vai, anh đi một mạch ra phòng khách. Phượng Duy thở phào, cô
lắng tai nghe nhưng không nghe gì ngoài nhữgn tiếng xù xi loáng thoáng.
Cô bước ra sân ngồi dưới ghế đá và thấy bà Nhu cũng vước ra.
Tới bên cô, bà nói:
- Hy vọng ông cháu họ sẽ làm lành với nhau.
Phượng Duy tò mò:
- Phải hồi xưa ông nội anh Biên đã chia cắt ba mẹ ảnh không nội?
Không trả lời Duy, ba Nhu hỏi lại:
- Sao con biết?
- Anh Biên nói.
- Hừ! hai đứa thân thiết dử, đã biết rồi sao còn hỏi nội?
PHượng Duy chớp mắt:
- Nhưng con chưa biết rõ tại sao?
Bà Nhu thở dài:
- Tại mẹ Biên nghèo. Nghèo so với gia đình ông Ngôn thôi chứ gia đình
bên ngoại Biên là dân có ăn học, ông ngoại nó là công chức hẳn hoi. Nhưng
ông Ngôn vẫn chê vì thích Liêm lấy vợ giầu để phát triển hơn nửa công ty
ông ta đang làm chủ.
Phượng Duy bất bình:
- Vì sự nghiệp mà bỏ giọt máu của mình, ba anh Biên thật đáng trách
Bà Nhu nạt:
- Trẻ con biết gì mà phê phán.
Duy bướng bỉnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.