LỜI CỦA GIÓ - Trang 122

Phượng Duy vào theo. Cô cố dằn cơn xúc động xuống bằng cách hít một
hơi dài.

Từ hôm ông Ngôn đến đây tới nay cô không dám hỏi Biên nội dung cuộc
trò chuyện của hai ông cháu, và hình như anh cũng không thích nhắc tới.
Duy để ý thấy Biên lo ra lúc hướng dẫn mình. Cô âm ỉ ghen vì nghĩ anh
mãi nhớ tới Lan Khuê.Con nhỏ đã thi đại học xong và đêm nào cũng... mò
lên gác để học vi tính với Biên mà mợ Thảo chẳng hề la, trái lại bà ấy còn
khuyến khích Khuê phải chăm học hơn nữa.
Những lúc chỉ có hai người họ học như thế nào? có giống như lúc Biên
dạy cô không? Lan Khuê là chúa mơ mộng, lãng mạn, nó sẽ dùng những lời
mật ngọt đầy vần điệu êm ái của thơ văn để nói với Biên, chớ đâu cộc lốc
nhát gừng hoặc châm chọc như Duy đối với anh. Duy chưa kịp dịu dàng,
Biên đã rời khỏi đây rồi sao? có thể anh chỉ xem Duy như em gái chứ
không yêu như yêu Lan Khuê. Duy cũng buồn đến lạc hồn lạc vía nếu vắng
bóng anh.
Ngập ngừng, Phượng Duy nói khác với lòng:
- Anh không ở đây nữa chị Khuê sẽ buồn chết được.
Mắt Biên tối sầm lại:
- Em không buồn sao?
Duy làm tỉnh:
- Có chứ mà đó là hai nổi buồn khác nhau. Mà anh đi đâu?
Biên nhún vai:
- Em không buồn chết được như Lan Khuê thì anh đi đâu mặc kệ, em hỏi
làm chi.
Phượng Duy cay đắng:
- Em... em không có quyền biết thì thôi vậy. Nếu em vì chị Khuê phải dạy
em học thì em ngại vô cùng. Anh mang máy sang cho chị ấy đi, em không
làm phiền anh nữa.
Biên bật cười:
- Anh vì yêu Lan Khuê nên dạy em học để lấy... điểm à? Sao em giỏi tưởng
tượng vậy? Nếu có yêu Khuê, anh cũng chả cần làm thế, huống hồ chi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.