LỜI CỦA GIÓ - Trang 123

không yêu.
Duy kêu lên đau đớn:
- Anh nói dối ! Nếu an không yêu sao chị Khuê dám nói với bà nội vậy
chứ. Vậy mà trước đây anh bảo với tôi là tình cảm của anh là chân thật, hãy
tin anh và tựa vào anh... anh đã gạt tôi. Anh xấu lắm.
Biên vội vàng bước tới chổ Duy đứng. Anh hối hả nói:
- Anh không hề nghĩ tới Khuê, con bé tưởng tượng ra chuyện đó. Anh sẽ
không dạy Khuê nữa.
Phượng Duy quay đi:
- Dạy hay không chả liên quan gì tới tui.
- Sao lại không chứ? Anh đối với em như thế, em vẩn chưa hiểu lòng anh
sao?
Duy bướng bỉnh:
- Em không hiểu gì hết
Biên thở dài:
- Em vẩn là một con nhóc, anh muốn mang hình ảnh "nhóc" ấy khi ra đi,
chớ không muốn Duy mất nét dễ yêu này vì anh. Rồi em sẽ quen với việc
anh không còn ở đây nữa.
Phượng Duy thản thốt:
- Nhưng anh đi đâu?
Biên nói:
- Anh sẽ sang Ấn Độ học về phần mềm.
- Ấn Độ à?
Biên gật đầu:
- Đó là nước có công nghệ phần mềm đứng đầu thế giới. Ba anh đã lo cho
anh đi học. Cuối tháng sau anh sẽ bay.
Phượng Duy sửng sờ nhìn Biên:
- Anh đi bao lâu?
- Ba, bốn năm gì đó.
Không hỏi thêm câu nào Duy bỏ chạy ra vườn. Cô buồn đến rơi nước mắt
nhưng không muốn Biên thấy mình khóc.
Ba, bốn năm, so với tuổi mười tám của Duy, xa một người thân hai ba năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.