LỜI CỦA GIÓ - Trang 124

đà là một khoảng thời gian dài. Ai biết chuyện gì xẩy ra trong ba, bốn năm
đăng đẳng.
Tựa vào gốc khế già sần sùi, Duy nhắm mắt sụt sịt. Giờ một mình cô chẳng
cần che giấu cảm xúc, cô tha hồ mít ướt để vơi bớt nặng nề.
Biên đã đến bên Duy, anh nói:
- Xin lổi đã làm em thất vọng đến phải khóc. Nhưng Duy hãy tin anh. Dù ở
đâu, sống vui khổ thế nào anh cũng luôn nghĩ tới em. Anh luôn muốn là
điểm tựa của em. Em chờ anh nhé Duy?
Phượng Duy ngơ ngác nhìn Biên. Chờ anh, anh muốn cô chờ anh à?
Duy ấp úng:
- Thế còn chị Khuê, anh có muốn chị Khuê chờ tới này anh về không?
Biên lắc đầu:
- Đừng để Lan Khuê chen vào giữa chúng ta.
- Nhưng mà...
Biên nghiêm giọng:
- Đừng bao giờ tin những lời Lan Khuê nói về anh. Trong tim anh chỉ có
em thôi, nhóc con ạ. Khổ nổi em còn bé, anh lại sắp đi xa. Anh sợ tác động
bên ngòai khiến chúng ta sẽ lạc mất nhau.
Phượng Duy nhíu mày:
- Lạc mất nhau nghĩa là sao, em không hiểu?
Biên nồng nàn:
-Em có muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh
không?
Duy nóng bừng mặt vì đôi mắt của Biên. Cô chẳng phải ngốc cũng không
phải đứa thích vờ vỉnh, giả bộ ngây thơ để không hiểu ý anh. Nhưng câu
hỏi đơn giản đó lại có sức nặng ngàn cân, khiến Duy không thể trả lời ngay
được.
Cô nhớ tới Ân và bối rối. Khi nó nói yêu cô, Duy đã phản ứng hết sức gay
gắt lẩn thô bạo. Mới cách đây không lâu cô đã bảo với nó: mình còn quá trẻ
con để nói chuyện thương yêu. Thế bây giờ thì sao đây? Chả lẻ với Biên cô
đã người lớn.
Phượng Duy cúi đầu, chân di di trên những hòn sỏi nhỏ. Cô không biết phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.