LỜI CỦA GIÓ - Trang 126

Mặt Biên đỏ bừng:
- Khuê nói chuyện nghiêm túc một chút, anh không thích đùa thế đâu.
Lan Khuê tủm tỉm cười:
- Em không đùa nửa. Nghe đây Duy, nội nhờ em đi mua thuốc, Ân sẽ chở
em đi cho nhanh. Mau mau vào gặp nội đi.
Biên thản nhiên:
- Anh sẽ chở em Duy à, không có chuyện gì phải vội hết.
Lan Khuê khịt mũi:
- Nó mà dám để anh chở, hỏng dám có chuyện đó đâu. Nội sẽ dũa toe tua
cho mà xem.
Ân khiêu khích:
- Anh nghĩ tôi sẽ để Duy đi với anh à? không có chuyện đó đâu.
Phượng Duy kêu lên:
- Đủ rồi Ân. Tôi sẽ đi một mình.
Cô liếc khuê một cái rồi bước vội vào nhà lớn. Ân vội vã đi theo.
Lan Khuê thì thào đủ Biên nghe:
- Nó nói thế chứ anh sẽ thấy nó ngồi sau lưng thằng Ân cho mà xem.
Biên bỏ đi lấy xe, Khuê đeo theo nói tiếp:
- Anh đi giành Duy với Ân à? không cần phải hạ mình thế đâu. Hai đứa nó
từng là một đôi từ hồi hớp mười. Sau đó, Duy bỏ Ân theo Trung. Bây giờ
nó lại bỏ Trung quay về với Ân.
Biên bực mình:
- Chưa bao giờ Duy nói không tốt về em, nhưng em thì hừ! khó nghe quá!
Mắt Lan Khuê tròn xoe ngơ ngác:
- Em có gì xấu để cho Duy nói? trongkhi nó bói mãi chẳng ra một điểm tốt
để khen. THú thật học chung với nhau mấy năm là em xấu hổ với DUy
ngần ấy năm. Duy đóng kịch tài tình lắm. Anh chưa hiểu hết bản chất của
nó đâu. Nội em cũng không thích nó dây dưa quến rủ anh. Nhưng thấy anh
thiệt tình vì tội nghiệp thân không cha của nó quá, nội đành để anh dạy nó
học.Nội em quý và rất nể nang anh, sợ Duy quậy nên bà bắt em phải theo
sát để ý nó... y
Biên cười khẩy, anh ngấy Lan khuê tận cổ. Sau lần cô... dám vít cổ Biên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.