LỜI CỦA GIÓ - Trang 127

xuống hôn anh luôn dè chừng cô . Nhất là những lúc bất đắc dĩ trên căn gác
vắng.
Một người điêu ngoa như Khuê thì chuyện gài một gã đàn ông để đạt mục
đích là việc cô ta dám làm. Bởi vậy Biên luôn đặt mình vào thế cảnh giác.
Bên Lan Khuê anh không một chút thoải mái, giờ lại càng khó chịu hơn vì
Khuê "đeo bám" anh kỷ quá.
Sau ngày ông nội tới và nhận anh là cháu đích tôn của giòng họ Nguyễn
Hải, bà Thảo không dấu mục tiêu của mình là gán ép Biên cho Lan Khuê.
Bà nói xa nói gần về cơ nghiệp bên nội Biên và cho rằng anh xứng đáng
thừa hưởng nó . Bà và Khuê khiến cho Biên sợ, anh không muốn bị rơi vào
bẫy của những người tham danh vọng. Có lẽ đã tới lúc phải tỏ thái độ với
Khuê rồi.
Biên hắng giọng:
- Khuê này! anh có chuyện muốn nói.
Lan Khuê ngọt như mật:
- Vâng, em nghe đây.
Biên từ tốn:
- Dạo này anh bận lắm, không có thời gian hướng dẫn em đâu. Anh rất tiếc
nhưng đành phải thế. Em nên đến trung tâm...
Khuê nói ngay:
- Còn Duy thì sao? nó cũng nghĩ luôn chứ?
Biên nói rõ từng chử:
- Rồi Duy cũng sẽ nghĩ.
- Nghĩa là bây giờ nó vẩn tiếp tục? như vậy không công bằng em phản đối.
Néu anh bận đứa nghĩ học là nó chớ không phải em.
Biên nhíu mày:
- Sao em lại nghĩ vậy.
Lan Khuê nói:
- Phượng DUy đâu phải là đứa ham học và học giỏi như em. Nó lấy việc
học làm khế để cận kề bê anh. Từ khi biết anh là người có khả năng thừa kế
cơ nghiệp của giòng họ Nguyễn Hải, nó đã tuyên bố sẽ làm mọi giá để anh
yêu nó. Anh cứ dạy Duy đi rồi sẽ ân hận đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.