LỜI CỦA GIÓ - Trang 129

Trần Thị Bảo Châu

Lời của gió

Chương 10

Bà Thảo vừa nhặt rau vừa nói:
- Bằng mọi giá phải làm sao cho con quỉ nhỏ ấy không được ra sân bay tiễn
thằng Biên.
Lan Khuê lầm lì ngồi cạnh bên, cô bực giọng:
- Bằng cách nào mẹ nói đi khi mấy ngày nay bọn họ đeo dính nhau? thằng
Ân thua cuộc rồi, nó không đủ bản lỉnh dứt Duy ra khỏi Biên.
Bà Thảo rít lên:
- Thằng Ân thua Biên là đương nhiên nhưng lẽ nào con thua Phượng Duy
khi từ xưa tới giờ con hơn nó mọi mặt?

Lan Khuê cắn môi im lặng. Cô không thế là người thua cuộc, không ăn
được cũng phá cho ôi. Duy chỉ là con ốc, nó không xứng với con hoàng hạc
sắp tung cánh phương xa như Biên. Mẹ đã từng tức tối nói thế và Khuê tin
mẹ đúng. Nhưng Biên lại thích con ốc nhỏ nhoi ấy mới tức chứ.
Cô thở dài ngao ngán:
- Ngăn cho Duy không ra sân bay nhằm có ít lợi gì. Bất quá cùng như bữa
tiệc chia tay hôm kia. Không có con Duy lúc đó, nhưng khi tiệc tàn Biên đi
tìm nó ngay . Anh ấy lăng xăng bên nó trông mà ứa gan.
Bà Thảo nói:
- Hôm đó ông nội và bà thằng Biên có ấn tượng rất tốt về con, ổng hỏi nội
có phải BIên dạy vi tính cho con, và tương lai sẽ đưa con vào làm trong
công ty gia đình ông ta không?
Lan Khuê tò mò:
- Sao ông ta hỏi thế?
- Me nghĩ chắc Biên có nói gì đó về Duy, nhưng ông ta tưởng con là nó. Vì
vậy con phải tranh thủ gia đình Biên, con phải khiến gia đình nó tưởng con
là người Biên thích. Trước giờ lên mày bay, Thường chỉ người yêu mới đưa
tiễn nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.