LỜI CỦA GIÓ - Trang 131

phá, thì tất cả cũng không thể như trước.

Duy không còn vô tư cười ha hả vì những chuyện tếu lâm của Hoàng. Cô
phải làm việc để nuôi bản thân, chứ không chỉ phụ hộ mẹ như trước. Bà
đâu thể đi giúp việc cho người ta như hiện giờ mãi. Dù mẹ đã bỏ ra cả ngày
để giải thích, Duy vẩn không thể không buồn và mặc cảm. Cô thương mẹ
lẩn thương thân. Nghĩ tới Biên cô càng thấy anh ở trên cao và mình khó
lòng với tới.
Giọng Lan Khuê càng cay ghiệt hơn:
- Sao không nói nhỉ? sợ chị cướp phần à? Hừ ! chị ứ thèm. Cho mà biết,
chắng qua Biên thương hại hoàn cảnh của em và muốn đền đáp tình cảnh
gia đình mình đã đối xử tốt với ảnh, nên ảnh mới cho không biếu không cái
máy tính này. Suy cho cùng nó chẳng phải của riêng em.
Phượng Duy chịu hết nổi cô nhếch môi :
- Vậy chắc nó của riêng chị?
Lan Khuê trơ tráo:
- Sao lại không? nếu bà nội không thiên vị, chắc chắn nó đã thuộc về chị
trăm phần trăm.
Duy đứng dậy:
- Chị cứ mang về phòng mình trước khi Biên đi. Em muốn đâu ra đó.
Lan Khuê cong cớn:
- Đâu cần phải làm thế. Chị lẽ nào tranh giành với em. Cho đùa tí cho vui
thôi.
Duy lạnh lùng:
- Vậy thì hết chuyện. Xin lỗi em phải làm việc.

Lan Khuê nhỏng nhảnh bước đi. Duy nhìn cái phong linh treo ngay cửa sổ
của mình mà bồi hồi.

Hầu như Biên... dọn xuống nhà Duy tất cả những vật dụng cá nhân. Nửa
đùa nửa thật, anh bảo nhờ cô giữ hộ cho tới ngày anh về. Cái máy tính cũng
thế. Duy hiểu Biên là người tế nhị, nhưng nhận của anh nhiều quá cũng kỳ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.