LỜI CỦA GIÓ - Trang 14

- Ai thuê vậy? Ông hay bà?
Duy lắc đầu:
- Mình không biết.
Trung nhịp chân:
- Phải dọn phòng cho một kẻ chẳng biết là ai ở cũng thú vị đấy chứ.
Phượng Duy liếc nó một cái thật dài:
- Trung không thích giúp Duy thì về đi, nói nhiều quá.
Trung nhấn mạnh:
- Trung không thích người sắp tới ở trên cái chuồng cu ấy vì chắc chắn sẽ là
một gã con trai. Mà ở đây con trai thừa rồi.
Duy cãi:
- Thừa đâu mà thừa. Nhà Duy chỉ có mình bác Thân, mà bác ấy là ông già
chớ không phải thanh niên.
Trung cướp lời Duy:
- Cho nên Duy mới sai bảo bọn này đúng không?
Phượng Duy hất mặt lên:
- Người ta nhờ chứ đâu dám sai bảo.
Rồi cô bĩu môi:
- Vậy mà Trung nói sẽ làm bất cứ chuyện gì cho Duy. Dóc tổ!
Trung ngẩn ngơ nhìn đôi môi của Phượng Duy, Lúc nào đôi môi ấy cũng
đỏ, giờ đôi môi ấy đang phụng phịu mới chết người chứ.
Vội vàng Trung bảo:
- Thì Trung vẫn như đã nói. Duy muốn Trung làm gì nữa sao khi dọn xong
gác?
Phượng Duy khoái chí. Cô thích thú trước quyền lực của mình. Cô biết
mình là thủ lãnh của bọn con trai, bởi vậy Duy luôn luôn biết tận dụng
quyền lực đó.
Cô lấp la lấp lửng:
- Cái đám bài tập toán mới nhức đầu làm sao ! Duy không thể giải nổi
chúng.
Giọng Trung nhẹ tênh:
- Để Trung giải bài giấy rồi mang sang cho Duy chép vào vở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.