LỜI CỦA GIÓ - Trang 140

Biên âm ự:
- Anh đang ăn cơm với khách hàng. Chiều anh sẽ về. Khuê xin lỗi nội hộ
anh nhé.
Khuê thở dài:
- Đành vậy thôi, anh ăn cơm ngon nhé.

Biên cất điện thoại phần cơm của anh đã được dọn lên nhưng BIên biết
mình không thể ăn ngon như lời Khuê vừa chúc.
Người thanh niên và nhóm bạn đã rời nhà hàng tự lúc nào. Lúc này Biên
chợt nhớ dường như cậu ta là bạn của Lan Khuê và Phượng Duy, song tên
gì Biên đã quên khuấy.
Bốn năm, một khoảng thời gian khá dài với người trẻ tuổi như anh. Biên
quên những ai anh đã gặp thoáng qua cũng là lẽ thường tình.
Tạm bằng lòng với lời tự bào chữa cho sự vô tâm của mình, Biên bắt đầu
buối cơm trưa và trở về phòng làm việc bốn bề bích kín với mày điều hoà
va ánh đèn néon suốt ngày.
Điện thoại trên bàn lại reo. Biên nghe giọng ông Liêm thật rõ.
- Ba cần bàn thêm với con về vấn đề lấp ráp máy tình xách tay.
Biên nói:
- Vâng, con nghe đây.

Ông Liêm cao gịong giảng dạy một hơi hơn mười phút. Biên chỉ nghe và
không nói lời nào. Anh chỉ giỏi chuyện môn còn mua bán kinh doanh thì
chưa có kinh nghiệm gì. Bởi vậy anh cần nghe những đóng góp của những
người từng trải như ba mình.
Sau khi nói xong chuyện làm ăn, ông bỗng chuyển đề tài bất ngờ.
- Cháu nội bà cụ Nhu đã tốt nghiệp đại học phải không?
Biên nhíu mày:
- Vâng.
- Trước đây con có ý muốn ba tìm hộ con bé một công việc, nhưng sau khi
con đi học ba chờ mà không thấy nó ghé. Mới vừa rồi bác Thảo có tới nhờ
ba, nghĩ tới con, ba đã nhận lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.