LỜI CỦA GIÓ - Trang 138

- Nội con Khuê lẩn rồi. Sau khi cô Út Trầm chết bà suy sụp một phần, rồi
con Duy bỏ đi, bà suy sụp hẳn. Hừ ! cái số cụ khổ về già khiến bác cũng
khó theo, chỉ mẹ con Phượng Duy là sướng.

Biên thở dài, chẳng biết Duy sướng ở điểm nào. Anh không tiện hỏi thật
cặn kẻ thật chi tiết về Phượng Duy. Chỉ biết cô đang sống với bà Hiệp và
một đứa con không cha. Chính vì đứa bé này mà Duy rời khỏi đây và đã
khiến cụ Nhu quỵ hẳn.

Rất nhiều đêm trằn trọc, Biên bật cười khan khi nhớ lại hồi đó. Anh luôn
tin Phượng Duy hồn hiên trong trắng chứ không vừa ranh vừa quỷ như
Khuê . Anh tôn thờ cô đến mức ở phút chia tay anh chỉ dám ôm và hôn lên
vầng trán bướng ấy rồi hẹn ngày về.
Thế đấy, thánh nữ của Biên đã có con, Và đứa con ấy không có nổi một ông
bố mới kinh khủng chứ.
Ngay ngày chia tay Phượng Duy đã cho anh leo cây, cô đã đùa cợt trên sự
thành thật của Biên. Cô đã làm anh đau đớn suốt ba năm dài thế kia, vậy
sao Biên còn mong có ngày trùng lại gặp lại?
Thú thật anh không lý giải được những mâu thuẩn trong hồn mình.
Biên chợt nhớ một bài thơ anh đọc qua mạng internet cách đây không lâu :
Anh lại về giửa mùa thu phố cũ?
Lá me xanh ngan ngát phủ con đường
Ô cửa sổ nốt nhà nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiêu hắt đậu trên vai
Cổng rào xưa dây leo tím phủ đầy
Trong ký ức tiếng em cười đâu đấy
Đàn sẻ nhỏ mắt tròn xoe thức dậy
Hỏi thầm anh mầu áo củ nay đâu?
Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài
Những được mất rồi chỉ là khái niệm
Anh tìm lai thưở học trò mực tím
Thiên đường xưa theo mây trắng bay đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.