LỜI CỦA GIÓ - Trang 139

Phố thênh thang xanh tựa chiếc ô xoè
Con sẻ ngậm sợi nắng vàng bay mất
Em cùng khuất tựa tháng ngày xa lắc
Anh nhặt giùm mình chút quạnh hiu rơi

Bài thơ buồn nhẹ những sâu lắng ấy không hiểu sao cứ đeo đẳng tâm trí
anh. Có lẽ tác giả của bài thơ đã nói lên đúng tâm trạng của Biên chăng?
Con sẻ nhớ Phượng Duy... tháng ngày xa lắc... chỉ còn lại anh và một nỗi
quạnh hiu.
Biên băng qua đường vào nhà hàng M. ngồi xuống chỗ quen, anh chờ
người phục vụ. Ngay lúc ấy anh có cảm giác có ai nhìn mình.
Đó là một thanh niên nhỏ tuổi hơn anh. Anh ta đang dùng bữa với vài ba
người khác và gật đầu chào khi thấy anh ngó sang.
Ai thế nhỉ? Biên nhớ không ra dù anh ta trông khá quen. Lịch sự Biên khẽ
gật đầu đáp lể với một dấu hỏi to đùng quanh xung quanh.
Chiếc điện thoại di đông reo trong túi. Biên thư thả nghe.
Bên kia, giọng Lan Khuê trách móc:
- Hôm nay đám giỗ cô Út mà anh không về, nội có vẻ buồn đó.
Biên ngớ mặt ra:
- Chết ! anh quên .
Khuê lại tiếp tục trách:
- Phái chi anh về nhà thường xuyên hơn, chắc anh đã nhớ. Phải chi anh cho
em số di động này, em đã nhắc anh rồi. Làm chức lớn như anh, em muốn...
liên hệ cũng khó. Hễ điện tới công ty thì người ta tra hỏi là ai, tìm anh làm
gì, em năn nỉ muốn gãy lưỡi mới có số phone nầy đấy.
Biên nhỏ nhẹ cho qua chuyện:
- Anh xin lỗi.
- Vậy bây giờ anh về đi. Em có chuyện vui lắm.
- Chà ! hơi bị khó đây...
Lan Khuê kêu lên:
- Sao lại khó? Đã hết giờ làm việc rồi mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.