LỜI CỦA GIÓ - Trang 141

Biên ngập ngừng:
- Vậy cũng tốt. Nhưng người trước kia con nhờ vả là người cháu khác của
bà Nhu.
- Thế con bé ấy bây giờ đâu?
Biên ngậm ngùi:
- Con không biết. chúng con mất liên lạc mấy năm rồi.
Ông Liêm có vẻ băn khoăn:
- Này ! Giữa con và con bé ấy đã xẩy ra chuyện gì à?
Biên bối rối:
- Sao ba lại hỏi vậy?
Ông Liêm thở dài:
- Ba nhớ tới mẹ con ngày xưa. Khi trẻ, người ta hay đơn giản mọi vấn đề
mà không khi nào nghĩ về già, chính là những vấn đề tưởng là đơn giản ấy
lại khiến mình đau khổ khôn nguôi. Ba muốn nhắc con phải cẩn trọng trong
tình cảm để không phải hối tiếc cả đời.
Biên nói:
- Vâng, con hiểu ạ.
Anh nhẹ nhàng gác máy. Lòng suy nghĩ chẳng hiểu bà Thảo nói gì với ba
mình. Thì ra Lan Khuê đã được ba mình nhận vào làm việc, Khuê tốt
nghiệp đại học, cô đủ tiêu chuẩn tối thiếu để làm việc ở đây. Nhưng tự
nhiên Biên thấy khó chịu khi biết bà Thảo đã lợi dụng anh để xin việc cho
Lan Khuê.
Hồi đó, Biên đã hứa như đinh đóng cột với bà Nhu là sẽ đưa Phượng Duy
vào công ty của ba minh. Việc ấy đã không thành chắc chắn bà Thảo biết
chuyện này, bà đã lập lờ khiến ba anh lầm tưởng cô gái anh từng quan tâm
là Lan Khuệ Ông lầm cũng phải vì cách đây bốn năm, khi làm tiệc chia tay,
rồi tiễn anh ở sân bay, cũng chỉ mỗi Lan Khuê , Phương Duy như cái dấu
lặng trong bản tình ca, cô hiện diện trong anh nhưng không ai thấy. Cô cho
anh leo cây cũng chả ai hay.

Nhưng tất cả đã qua và đã xa rồi. Anh phải quên dầu đôi khi quên khó hơn
nhớ rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.