LỜI CỦA GIÓ - Trang 137

Trần Thị Bảo Châu

Lời của gió

Chương 11

Biên vươn vai đứng dậy. Anh đưa tay làm vài động tác thể dục rồi lại trở
lại ngồi trước máy tính.

Anh làm việc ở đây đã hơn ba tháng từ ngày trở về VN. Trong thời gian
bốn năm anh đi du học, ở nhà ba anh đã xây dựng được một công ty phần
mềm. Bây giờ anh được giao quản lý một bộ phận trong công ty. Với nhiệt
tình của tuổi trẻ, kiêu hãnh của tánh tình, Biên đang muốn chứng tỏ bản
lãnh của mình. Anh làm việc quên cả giờ giấc, ăn uống thất thường và ngủ
nghê tùy tiện.

Tuy thuê căn gác ấy nhưng Biên thỉnh thoảng vẫn ngủ lại trong công ty. Ở
đây anh có một phòng làm việc riêng với khá đầy đủ tiện nghi Tuy nhiên nó
không thể là nơi ấm cúng để người ta ẩn thân sau một ngày vất vả. Biên
vẫn thèm một mái nhà. Căn gác có vòm vửa sổ tít trên cao đó cũng không
còn là mái nhà đúng theo suy nghì của Biên, nên anh cũng hời hợt với nó .
Người xưa không còn, cảnh cũ cũng vô hồn, vô duyên. Biên bám vào căn
gác nhỏ như bám vào hy vọng ngày nào đó Phượng Duy sẽ quay về. Dù
biết hy vọng ấy hết sức mong manh, Biên vẫn không nguôi hy vọng.

Tập trung làm cho dứt công việc còn lại, Biên đi ăn trưa. Khác với thời sinh
viên, phải ăn cơm tháng, Biên bây giờ ăn cơm quán. Phải nói là cơm nhà
hàng mới đúng. Ở thành phố bây giờ có nhiều nhà hàng phục vụ cơm trưa
cho công nhân viên chức. Anh thích bầu không khí ở đây hơn ở nhà Lan
Khuệ Bởi vậy dù trả tiền thuê nhà và cả tiền cơm, nhưng anh không ăn.
Phần tiền cơm Biên đề nghị bà Thảo mua thêm thức ăn riêng cho bà Nhu.
So với bốn năm trước, bà ốm đi nhiều. Suốt ngày bà quanh quẩn trong ngôi
nhà vắng tanh với vẻ trông ngóng rất tội.
Bà Thảo từng kể lể:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.