LỜI CỦA GIÓ - Trang 135

Phượng Duy ấp úng :
- Tới giờ con đi tiển anh Biên rồi ạ.
Bà Nhu giận dữ:
- Tiển thằng Biên với tìm cô Út, chuyện nào quan trọng hơn? Nhỡ xe... cán
cô mày chết tươi thì sao? Hứ ! nó điên khùng có hiểu biết gì đâu chứ.

Duy thoắt rùng mình vì những lời của nội. Tất tả dắt xe đạp ra, Cô đạp
vòng vòng, vừa đạp cô vừa hú ba hồn chín vía cô mình, rồi tất tả quay về
nhà xem sao.

Chẳng biết bà Thảo và Lan Khuê tìm cô Út ở đâu mà trên sân chỉ thấy mỗi
bà Nhu.
Bà lập cập quát khi thấy Duy:
- Chưa tìm ra cô Út mày thì mày đừng về nhà. Lần trước cũng mày quên
đóng cổng lần này cũng thế, nghĩa là sao?
Duy oan ức:
- Không phải con.
- Vậy thì ai? Ai đi ra với thằng Biên hả?
Phượng Duy vuốt mặt rồi lầm lũi dắt xe ra trong khi bà Nhu vật vả khóc:
- Con với cái. Nó làm khổ tôi tới chừng nào hả trời?
Duy gặp Trung ở cuối ngõ, nó nghiêm trọng:
- Bọn trẻ con nói thấy cô Út đi với mấy thanh niên lạ. Tụi nó bảo những
người này hay vào tuốt trong khu nhà nhà máy để chích. Duy với Trung
vào đó thử xem.

Nghe như thế, Phương Duy hết hồn. Cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ rồi đạp xe
theo Trung. Giờ này đã trể để tiễn Biên. Chắc anh đang giận và rất buồn cô.
Nhưng có lẽ bà nội sẽ giải thích và anh sẽ hiểu.
Tạm yên tâm với lập luận đó, Duy và Trung đạp xe vào khu nhà máy đã bỏ
hoang gần một năm nay.
Vừ tới nơi, cô đã phát hoảng bởi vẻ vắng vẻ của nó.
Duy sởn tóc gáy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.